NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 63

Chương 4

Có một năm, ở Hải Sơn, sau khi nghe chàng tấu khúc “Thiên niên vô

tận”, sư phụ liền nói: “Mạc Quân, lòng con quá tĩnh lặng.”

Chàng ngạc nhiên hỏi: “Sư phụ đang nói đồ nhi chơi quá tệ?”

La Huy Xuân Tuyết cười lớn, sau đó chỉ mặt hồ phẳng lặng như gương

gần nơi hai người ngồi, chậm rãi giải thích: “Lòng con giống như mặt hồ
kia, thanh tịnh không vướng bận, có thể hồi đáp hoàn hảo và đẩy đủ mọi tác
động của thiên nhiên. Thế nên không kẻ nào có thể tấu khúc nhạc đó xuất
sắc hơn con.”

Chàng im lặng lắng nghe.

“Nhưng Mạc Quân, là sư phụ con, ta không muốn con vĩnh viễn phẳng

lặng như vậy. Ta muốn con được nếm trải thứ rung động nguyên thủy nhất,
bản năng nhất và mãnh liệt nhất, dữ dội như khi con ném cả ngàn viên đá
xuống hồ khiến sóng nước dội ngược lên. Đó là thứ cảm giác rung động mà
đời người nên có. Con hiểu không?”

Chàng im lặng lật tung toàn bộ những chuyện đã trôi qua trong dòng

chảy cuộc đời mới chớm của mình nhưng tuyệt nhiên không tìm ra bất cứ
thứ cảm xúc nào huy hoàng đên vậy.

“Đừng mất công suy nghĩ. Con chưa từng trải qua đâu.” La Huy Xuân

Tuyết lại vuốt vuốt chòm râu bạc. “Sau này nếm trải rồi, hãy cho ta biết và
không bao giờ được chơi “Thiên niên vô tận” trước mặt ta nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.