NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 65

Thiên Anh thở nhẹ một tiếng rồi khép mắt. Nàng chưa ngủ ngay, Mạc

Quân biết điều đó, và thậm chí nàng còn rất thính ngủ. Thiên Anh chỉ đơn
giản là nhắm mắt lại theo lời chàng. Sau chuyến dầm mưa trưa qua, nàng
dường như đặc biệt ngượng ngùng. Cử chỉ của chàng càng thân mật, nàng
càng dễ bối rối, và càng bối rối, nàng càng nhu thuận. Mạc Quân mím môi
cười, nhìn ra ngoài cửa sổ. Con đường tới núi Ngự Long quen thuộc bao
năm bỗng đầy vẻ lạ lẫm. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên chàng ngồi xe thay vì
cưỡi ngựa, và cũng lần đầu tiên chàng đến mà ôm theo một nữ nhân trong
lòng.

“Sư phụ ngài là người thế nào?” Nàng bỗng lên tiếng.

“Một người rất cực đoan.” Chàng đáp. “Sư phụ cực đoan đến mức chỉ

thích hai màu hoặc trắng hoặc đen, chỉ thích hai thời điểm hoặc nắng gắt
chói chang hoặc đêm đen mù mịt, chỉ thích hai loại người hoặc cuồng nhiệt
vô cùng hoặc cực kỳ tĩnh tại.”

“Vậy ngài là loại người nào?”

“Nàng nói thử xem.” Ngón tay cái của chàng khẽ vuốt ve má nàng.

“Một người tĩnh tại?” Nàng đưa ra phỏng đoán.

Mạc Quân sung sướng nâng cằm nàng lên đặt một nụ hôn khiến nàng bối

rối: “Ngài làm gì vậy?”

“Đoán đúng nên thưởng.” Chàng cười, và trước khi nàng kịp phản ứng,

chàng tò mò hỏi: “Sao nàng lại nghĩ vậy?”

“Từ lần gặp đầu tiên, ngài cho tôi ấn tượng là một người như vậy. Tĩnh

lặng, nhẹ nhàng. Nhưng càng ngày càng thấy không đúng lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.