NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 64

Chuyện ngày ấy như chỉ vừa mới hôm qua, tựa khi ngoái đầu lại, chàng

có thể thấy, chàng có thể thấy chính mình đang ngồi trên phiến đá lớn bên
hồ, trong lòng là cây cổ cầm Thanh Vân, mi mắt hơi rũ, im lặng nhận mệnh
từ sư phụ. Chàng đã làm đúng lời dặn của người, kể cho người nghe về thứ
rung động dữ dội ấy và không bao giờ tấu khúc nhạc diệu huyền đó nữa.
Nhưng chàng vẫn muốn để sư phụ gặp nàng, người con gái đã khuấy đảo
sự thanh tịnh của chàng.

Vì thế, ngày tân hôn thứ hai, khi trời còn tờ mờ sáng, xe ngựa của Hoài

Vũ vương đã rời phủ, tiến thẳng đến núi Ngự Long.

Thiên Anh mở rèm cửa để không khí tươi mới của buổi sớm mai ùa vào

khoang xe ấm áp. Cùng với bước ngựa phi nhanh, quang cảnh bên đường
vùn vụt trôi qua. Lẫn trong gió lạnh là hơi sương thanh lãnh, mùi cỏ ướt
ngai ngái và đôi khi là cả hương hoa ngọt ngào.

“Không lạnh sao?” Mạc Quân cúi đầu nhìn nàng, vòng tay ôm nàng chặt

thêm một chút.

Nàng lắc đầu, hơi cựa quậy trong lòng chàng. Gò má trắng trẻo áp lên

ngực áo lam sẫm của chàng, đôi môi hồng nhạt hơi mím, hai hàng lông mi
rung rung, vẻ mặt thanh khiết như bình minh sớm nay. Chàng luồn tay vào
mái tóc dài buông xõa của nàng, những lọn tóc trượt qua kẽ ngón tay chàng
rơi xuống. Hôm nay, nàng mặc chiếc váy màu lá non, thứ màu sắc sinh
động tương phản với vẻ uể oải trên khuôn mặt nàng. Nàng chậm chạp đưa
tay lên che miệng ngáp một cái rồi lại chậm chạp thả tay xuống. Mạc Quân
bật cười, véo nhẹ má nàng đầy cưng chiều: “Mệt thì ngủ đi!”

“Ừm.” Nàng đáp, nhưng mắt vẫn dõi theo cảnh vật ngoài cửa sổ.

Chàng vẽ ngón tay theo quầng thâm mờ mờ dưới mắt nàng, âu yếm dỗ:

“Ngủ đi, ngoan! Đường còn dài lắm!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.