NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 81

chẳng có gì đáng ngạc nhiên hay bất ngờ hết. Như thể đó là bản năng của
chàng, là điều tự nhiên nhất trên đời này. Như thể, kén sẽ nở thành bướm,
sương rồi sẽ tan, mặt trời mọc rồi sẽ lặn. Sự xúc động tuyệt vời này chỉ
diễn ra trong một chớp mắt nhưng đã âm ỉ cháy trong lòng chàng suốt thời
gian qua, và có lẽ đến tận khi cuộc đời này tàn lụi.

“Tại sao ngày đó, chàng lại bỏ đi?” Nàng chợt hỏi khi hai người bước lên

những bậc thang dẫn đến đài ngắm cảnh.

Mạc Quân nhướng mày không hiểu.

“Khi đang là thái tử, là tướng quân uy danh lẫy lừng, chàng bỗng nhiên

biến mất không tìm thấy dấu vết. Sao chàng lại bỏ đi?”

Chàng cười: “Bỗng một ngày ta nhận ra đó không phải là cuộc sống ta

hằng mong muốn.”

“Chàng muốn một cuộc sống như thế nào?”

“Có lẽ là…” Chàng đăm chiêu. “… một cuộc sống tự do về tinh thần

chăng? Khi đó, quá nhiều thứ trói buộc ta: vương vị, quyền lực, tham
vọng… rất nhiều điều như vậy khiến ta cảm thấy cuộc đời mình vốn chỉ là
một vở kịch mặc người ta sắp xếp. Ta sẽ diễn vai mà phụ hoàng, mẫu phi
giao cho, trở thành người mà nhân thế kỳ vọng, cứ thế đi đến một kết cục
định sẵn. Bất kể mưu lược tới đâu thì ta cũng chỉ là con rối trong vở diễn
vương quyền mà thôi.”

Nàng bĩu môi: “Vậy sao chàng còn trở thành quân sư của hoàng đế?”

Mạc Quân nhéo má nàng, cười nói: “Làm quân sư của hoàng đế vẫn tốt

hơn làm hoàng đế hoặc tử sĩ trên con đường chinh phục ngai vàng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.