NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 83

Mặt trời vàng và mắt chàng nâu…

[1]

[1] Trích “Tạm biệt Huế”, thơ Thu Bồn. Ngôi xưng trong nguyên tác là

“em – anh”, tác giả đổi thành “em – chàng” để hợp văn cảnh.

Nàng bỗng lên tiếng khiến Mạc Quân kinh ngạc nhìn chuyên chú.

Thiên Anh ngượng ngùng nói: “Một bài thơ ở thế giới của em. Nơi này

làm em nhớ đến nó” rồi thở dài: “Đôi khi em rất nhớ nhà, không biết mọi
người ở đó có khỏe không…”

Chàng áp tay mình lên tay nàng, dùng bàn tay to lớn của chàng bao bọc

bàn tay nhỏ bé của nàng như một lời ước hẹn về sự chở che, dịu dàng nói:
“Ta tin là họ đang sống tốt.” Đây là sự thật, Kim Khánh đã xác nhận với
chàng.

“Cảm ơn chàng.” Nàng cảm kích.

“Giữa chúng ta không cần những lời câu nệ đó, Anh nhi!” Chàng siết

nhẹ tay nàng.

Thiên Anh liền mỉm cười, bỗng nói một câu không ăn nhập hoàn cảnh:

“Mắt chàng… thực ra có màu nâu sẫm.”

Mạc Quân nhìn sâu vào mắt nàng, đang muốn đáp lời thì một giọng nói

trong trẻo vang lên.

“Tình cảm của Hoài Vũ vương và vương phi thật khiến người khác ghen

tị.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.