NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 84

Giọng nói này dù đã lâu không nghe qua nhưng Mạc Quân vẫn có thể lập

tức nhận ra chủ nhân của nó: Dao Thiển. Âm sắc trong chất giọng này khi
Thiên Anh còn trong thân thể nàng ta mang theo vài phần thanh tao và
phóng khoáng, nhưng trở về với đúng chủ nhân của nó thì chỉ thuần túy là
nũng nịu mong manh mà thôi.

Chàng quay lại, cau mày nhìn người đang đi tới. Dao Thiển trước mắt

chàng còn xinh đẹp hơn bội phần so với lần cuối cùng chàng gặp, nhưng
vẫn như ngày ấy, bản thân nàng ta và nhan sắc khuynh thành kia không đủ
khiến chàng rung động. Trái lại, chàng thậm chí còn cảm thấy cực kỳ
không vừa mắt. Trong lòng chàng chỉ dung nạp một Dao Thiển – Thiên
Anh rực rỡ sức sống chứ không phải Dao Thiển kiều mị mê người này.

Bất chấp thái độ xa cách của chàng, Dao Thiển dường như rất vui vẻ.

Nàng ta bước tới gần thêm một chút, cúi đầu thi lễ: “Dao Thiển tham kiến
vương gia và vương phi.”

Trong thoáng chốc, Mạc Quân có cảm giác bàn tay mềm mại đặt trong

tay mình trở nên cứng ngắc. Chàng lạnh lùng nói: “Miễn lễ!”

Dao Thiển ngẩng đầu lên, liếc nhìn Thiên Anh rồi nhìn chàng, cười nhẹ:

“Vương gia, đã lâu không gặp.”

Chàng lơ đãng nhíu mày. Toàn bộ sự chú ý của chàng đang đặt hết vào

người trong lòng: nàng đang cực kỳ không thoải mái.

Dao Thiển như nhận ra thái độ này của chàng, vì ngay sau đó nàng ta

ướm hỏi: “Vương phi, có thể rộng lượng cho phép tiểu nữ nói chuyện riêng
với vương gia một lát không?”

Lời này thực sự lôi kéo được toàn lực chú ý của Mạc Quân, vì chàng

nghiêng người, bắn về phía Dao Thiển một ánh mắt lạnh lẽo. Thiên Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.