NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 94

Hoài Vũ vương, nhưng vì e ngại thân phận mà không dám công khai quan
sát, chỉ lén nhìn nàng từ xa, dõi theo nàng qua song cửa, qua bóng phản
chiếu từ một tấm gương đồng cũ, sau một bụi hoa hay bất cứ nơi nào có
thể.

Thiên Anh vốn không phải người hay để tâm ánh mắt thế gian, nhưng

đến nghệ sĩ xuất sắc nhất khi bị đẩy ra trước vạn khán giả còn khó tránh
khỏi run rẩy một phen, cho nên nàng không thể không cảm thấy bối rối.
Những bước chân của nàng cứ nhỏ dần, và nàng đi chậm đến nỗi chàng
dừng lại, nghiêng đầu gợi ý: “Anh nhi, ta không ngại bế nàng lên đâu.”

Nàng liền xịu mặt nhìn chàng.

Chàng cười: “Thôi được rồi!” và lồng bàn tay mình vào tay nàng, siết lại

những ngón tay: “Đi nào!” rồi kéo nàng đi.

Thiên Anh ngước nhìn. Chàng đang bước đi tự nhiên, dáng vẻ hòa nhã,

toàn thân tản mát ra một loại quý khí chỉ có ở những bậc kỳ nhân. Những
người xung quanh thấy chàng đều cúi đầu hành lễ, vui mừng chúc phúc cho
hai người. Chàng đáp lại khi thì bằng nụ cười, khi thì bằng một cái gật đầu.
Không khó để nhận ra những người dân quanh đây đều tôn kính và ngưỡng
vọng chàng. Không khó để hiểu tại sao chàng lại trở thành một truyền kỳ
của dân gian. Những người này thực sự yêu quý chàng.

Mạc Quân nắm tay nàng đến tận chỗ ngồi mới buông. Hai người ngồi

bên cửa sổ trông xuống hồ Bán Nguyệt. Khung cảnh bên ngoài rất nên thơ.

“Nghĩ gì vậy?” Chàng véo má nàng.

“Mọi người rất yêu kính chàng.” Nàng kết luận.

Vẻ mặt chàng hí hửng như trẻ con. “Vì ta rất oai phong, đúng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.