NGĂN KÉO TRÊN CÙNG - Trang 118

chẳng phải cô ấy vẫn sống được đấy sao. Tôi gật đầu nhưng vẻ mặt
không biểu cảm của vị bác sĩ vẫn không hề thay đổi.

“Hãy thử nhớ lại xem. Lúc cô Yukari đến phòng khám của anh…”
“Tôi không thích. Mỗi lần hồi tưởng lại chuyện đó, não tôi lại giống

như đang bật công tắc vậy. Xin anh hãy cho tôi thuốc. Tôi cầu xin anh
đấy.”

“Hãy tưởng tượng về sự tuyệt vọng lúc ấy. Sau đó, hãy nhớ lại thời

khắc cô Yukari tự kết liễu đời mình.”

“Không, tôi không thích.”
“Anh đã không thể cứu giúp được những người cần phải cứu trên

thế gian này. Nếu là anh, tôi sẽ không sống nổi. Anh đã theo đuổi cô
Yukari đúng không? So với anh của bây giờ, tôi lại thấy mình đồng
cảm với anh lúc anh mộng du làm cái vòng bằng sợi dây kia hơn.”

“Đưa thuốc đây!”
“Hôm nay, dừng lại ở đây thôi.”
“Thuốc!”
Vị bác sĩ rời khỏi và cánh cửa khép lại. Cảm giác bức bối khôn tả.

Căn phòng này thật ngột ngạt biết bao. Sao lại chật chội thế nhỉ? Tôi
đưa mắt hướng về phía bức tường trắng toát, dù vốn không muốn nhìn
nhưng tôi lại lỡ nhìn mất rồi. Yukari đang thắt cổ ả đó. Tại sao cô ấy
lại nhìn tôi bằng vẻ mặt đó nhỉ? Phải vậy không? Em cũng cho rằng
tôi nên chết đi thì tốt hơn sao? Bất chợt, tôi nhận ra người trợ lý vẫn
còn ở trong phòng. Cặp mắt kính của anh ta đang bị bẩn.

“Bác sĩ không cho tôi thuốc nữa. Xin anh, làm ơn hãy cho tôi đi.”
“Ừ. Tôi hiểu mà. Tôi có mang theo đây.”
Tôi uống lấy uống để như kẻ lang thang trên sa mạc tìm thấy nước.

Thế nhưng chẳng có tác dụng gì cả.

“Cái này là thuốc thật ư?”
“Đúng vậy. Anh đang nói gì thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.