NGĂN KÉO TRÊN CÙNG - Trang 23

tác động không nhỏ đến một đứa trẻ như tôi. Giá mà tôi có thể vươn
tay ra chạm vào đôi chân ấy. Nó đang ở ngay trước mắt tôi, một tạo
vật rõ ràng hiện hữu trên đời này nhưng khi đó, nó lại vượt quá nhận
thức của tôi. Chỉ cần chạm nhẹ thôi, tôi đã thầm nghĩ vậy giữa cảm
giác rạo rực gần như mất đi cả ý thức. Chỉ cần giả vờ va quệt như một
tai nạn nào đó. Hãy tha thứ cho tôi! Ôi, không được! Không thể làm
thế được! Tôi cố trấn tĩnh nhưng vẫn nhận ra rằng cái cảm giác nảy
sinh khi nghe những gì diễn ra trong phòng mẹ và khi nhìn thấy người
phụ nữ trước mặt này là hoàn toàn khác nhau: Cảm giác đối với người
phụ nữ này đúng hơn. Vậy mình có nên tiếp tục làm thế không? Suy
nghĩ đã trở nên hỗn loạn. Tốc độ của bước chân cũng không kiểm soát
được, mà cứ nhanh dần lên. Đối với cái cảm giác rạo rực lần đầu trải
nghiệm này, tôi chẳng thể có bất cứ biện pháp nào để áp chế nó cả.
Chỉ cần giơ tay chạm vào, mỗi thế thôi – và ngay khi suy nghĩ ấy nảy
ra trong tâm trí, tay tôi đã chạm nhẹ vào chân của ngươi phụ nữ kia.
Khoảnh khắc đó, ý thức dường như đã thật sự rời bỏ tôi, chỉ còn
hương nước hoa ngọt ngào khơi gợi và kích thích từ người phụ nữ ấy
giúp tôi giải phóng mọi bức bối trong mình.

Tôi của lúc ấy đáng ra nên được phát hiện từ sớm. Có lẽ tôi nên

được cho đi điều trị tâm lý, được hội chẩn để tìm phương pháp trị liệu
hoặc đưa vào diện theo dõi quá trình trưởng thành. Thế nhưng, người
phụ nữ kia thật quá đỗi hiền lành. Cô ấy không hề kêu lên, mà chỉ
ngoảnh lại nhìn tôi vẻ ngạc nhiên. Cô ấy nhìn tôi – một cậu học sinh
tiểu học tội nghiệp đang tiến lại gần cô ấy. Có lẽ cô ấy không nhận ra
những gì tôi đã làm. Từ trạng thái lơ đãng của tôi, chắc cô ấy nghĩ
rằng tôi chỉ là học sinh của một “lớp học đặc biệt” và rồi buông ra một
câu nói: “Cháu không được làm như thế nhé!” Ánh mặt trời nghiêng
nghiêng vẫn tiếp tục soi chiếu bộ dạng đó của tôi. Cô ấy tiếp tục nói gì
đấy, nhưng rồi như ngập ngừng e sợ điều gì nên đã bỏ đi mất. Chỉ còn
hương nước hoa thoang thoảng phảng phất, song nó cũng sắp rời bỏ
tôi – lúc ấy tôi đang ngồi bệt xuống đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.