NGANG QUA THẾ GIỚI CỦA EM - Trang 314

Cửa gỗ của quán đã cũ sờn, dưới mái hiên treo chuông gió, áp phích

quảng cáo trên bức tường bên cạnh vẫn còn mẩu tin cảnh báo dịch SARS.
Anh bạn vừa tốt nghiệp đại học đẩy nhẹ cánh cửa, tiếng hát, tiếng nhạc
vang vọng.

Năm tháng đó, dường như cả thế giới đều đang say sưa đĩa nhạc Diệp

Huệ Mỹ của Châu Kiệt Luân. Nhưng nơi đây lại đang phát đi bản nhạc
Quân cờ của Vương Phi. Anh bạn vòng qua các dãy bàn, nhạc chuyển sang
bài Cánh diều của Trần Thăng.

“Anh biết em là cô bé hay lo lắng, nên khi chao liệng, anh không dám

bay xa”.

Anh bạn đến quán, cô bạn khóa trên không uống giọt rượu nào, chỉ

nhìn anh chăm chú. Cô hỏi:

- Tôi có thể hỏi một câu không?

Nhớ lại, bỗng thấy khoảng thời gian đó tựa như một bức tranh cuộn

dài vô tận của thế giới phồn hoa.

Chúng ta thích nói, tôi yêu em.

Mặt trời già cỗi, những gương mặt tuổi trẻ, nụ cười rạng rỡ, bản nhạc

lay động và khung cảnh tựa tranh vẽ bên ngoài cửa sổ xe lửa.

Em đứng trong bụi cỏ, em đứng bên khóm hoa, em đứng dưới gốc cây,

giọt sương trĩu nặng đầu cành, em đứng trên boong con thuyền sẽ cùng tôi
trôi dạt muôn phương. Và khi thuyền rời bến, tôi ngoảnh lại để thấy em và
tôi vẫn đứng giữa mù khơi, lưu luyến mênh mang biển biếc.

Chúng ta thích nói “Tôi yêu em”, như thể chắc chắn sẽ yêu em, như

thể tôi sinh ra là để chờ đợi em, như thể dù có bận lòng vì ai, nỗi nhớ của
tôi vẫn luôn hướng về em vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.