NGANG QUA THẾ GIỚI CỦA EM - Trang 316

Từ đó, căn phòng là nơi ăn chốn ở chỉ của một người.

Năm 2004, có một trận tuyết lớn ở Bắc Kinh. Anh bạn cầm hồ sơ bệnh

lý đứng trước cổng bệnh viện. Anh từ chối đề nghị phẫu thuật của bác sỹ,
gương mặt vô cảm, anh đi bộ hai mươi mấy cây số.

Hoa tuyết trút xuống như mưa, ai nấy đều cầm theo ô, bước chân vội

vã, xe cộ giảm tốc độ, cả thế giới lạnh buốt tựa lưỡi dao băng ác độc.

Anh bạn ngồi ở bậu cửa sổ tầng mười mấy, đó là ngày thứ ba sau khi

tuyết ngừng rơi. Chuông điện thoại reo inh ỏi, nhưng không ai nghe máy,
chuông vẫn kêu inh ỏi đến khi máy tự tắt. Buổi chiều, có người đập cửa căn
hộ rầm rầm, nửa tiếng sau, ai đó đã phá khóa.

Anh bạn ngạc nhiên quay đầu lại, đó là người bạn vừa từ Lyon bay về

Bắc Kinh. Người bạn sốt ruột bay về, vì gọi điện thoại không ai nghe máy,
vất vả lắm mới tìm ra căn hộ này. Người bạn vừa lau nước mắt, vừa giơ
nắm đấm, muốn tẩn cho anh một trận nhừ tử.

Nhưng nhìn gương mặt xanh xao, nhợt nhạt của anh, nắm đấm không

nỡ nện xuống mà biến thành cái ôm. Người bạn nghẹn ngào nói với anh:

- Phải sống thật khỏe mạnh đấy, đồ tồi!

- Phải sống thật khỏe mạnh đấy, đồ tồi!

Quanh ta không có chiến tranh, không có dịch bệnh, không có vũ khí,

không có thuốc súng, không có ngày tận thế, nhưng có lúc, chúng ta vẫn
phải thét gào, nạt nộ người quan trọng với ta rằng phải sống thật khỏe
mạnh, thật khỏe mạnh, đồ tồi ạ.

Năm 2005, anh bạn xê dịch liên tục qua các thành phố, từ Quảng Châu

đến Hồ Nam, từ Thành Đồ đến Thượng Hải, sau cùng, anh về lại Nam
Kinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.