NGÁO ỘP LÚC NỬA ĐÊM - Trang 32

7

— Julie! Lạy Chúa tôi, có chuyện gì thế? – Bà nội hỏi tôi.

Tôi run run chỉ vào cánh tay bà. Nhưng khi định thần lại, tôi hiểu là mình

đã nhầm. Cánh tay bà nội không phải bằng rơm rạ. Đơn giản là bà chỉ cầm
cái chổi thôi. Bà đang cầm ngược chổi để phẩy bụi trên tường.

Tôi ngượng chín cả người.

— Cháu xin lỗi bà. – Tôi lúng túng nói. – Cháu bị dị ứng, vì thế mắt cháu

bị mờ đi. Từ hôm qua đến giờ cháu toàn nhìn gà hóa cuốc. Có lẽ cháu phải
uống thuốc thôi.

Thú thực là bây giờ nhìn đâu tối cũng thấy ngoáo ộp. Tự nhiên tôi thấy

ghét chính mình vì đã quá ngu ngốc.

“Đừng có nghĩ gì về mấy hình nhân đáng nguyền rủa ấy nữa, – tôi tự nhủ.

– Henry nói cũng có lý. Nếu như đêm hôm qua chúng có động đậy cũng chỉ
tại gió thổi mà thôi”.

Sáng hôm ấy, Henry dẫn chúng tôi đi câu. Trên đường ra suối, ông nói

luôn mồm rất vui.

Ông cười rất tươi khi phát hiện ra trong giỏ píc níc những thứ dành cho

bữa trưa mà bà nội đã cẩn thận chuẩn bị cho chúng tôi.

— Trong này đựng toàn những món mà chú thích. – Ông vui vẻ nói.

Rồi ông đậy nắp giỏ lại, miệng cười toe toét như một đứa trẻ.

Tay trái ông cầm ba cái cần câu trúc, tay phải xách chiếc giỏ đựng thức

ăn. Tôi và Mark định giúp ông một tay nhưng ông đã từ chối.

Thời tiết hơi nóng nhưng bù lại là bầu không khí thoang thoảng hương

đồng gió nội. Ông mặt trời đang lấp lánh trên bầu trời buổi sáng không một
gợn mây.

Lúc đi qua nhà kho, Henry đột nhiên quay ngoắt sang bên trái, đi dọc theo

bức tường. Sắc mặt ông cũng bất ngờ thay đổi. Ông đang tập trung vào điều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.