NGÁO ỘP LÚC NỬA ĐÊM - Trang 33

gì đó mà tôi không hiểu.

— Ơ kìa, Henry! Chú định bỏ đi đâu thế? – Tôi vừa kêu vừa chạy theo.

Hình như ông không nghe thấy tôi nói. Ông sải từng bước dài, cái giỏ trên
tay lắc lư chao đảo. Tôi thấy ông đang đi vòng theo nhà kho rồi quay ngược
trở lại phía trang trại.

Thằng Mark vừa lật đật chạy theo tôi vừa kêu rống lên:

— Chị Julie, đợi em với!

Nó rất ghét người khác đi quá nhanh, nhất là những lúc đi chơi.

Henry một lần nữa thay đổi hướng đi. Bây giờ ông quay lại phía chúng

tôi.

— Chú định làm gì thế, chú Henry? – Tôi ngạc nhiên hỏi, – Sao chú bắt

bọn cháu đi lòng vòng như vậy?

Henry lắc đầu, vẻ mặt nghiêm hẳn lại:

— Cần phải làm ba vòng xung quanh nhà kho!

— Hả? Nhưng tại sao mới được chứ? – Mark hậm hực hỏi lại.

— Điều đó sẽ mang lại may mắn cho buổi câu của chúng ta. – Henry giải

thích. – Sách bảo thế mà. Cháu biết đấy, tất cả đều được ghi trong sách.

Tôi định nói rằng ông thật ngớ ngẩn. Nhưng nghĩ thế nào, tôi lại thôi. Sao

ông này lại mê tín đến thế cơ chứ!

Lượn quanh nhà kho ba vòng, nhóm chúng tôi lại tiếp tục nhằm hướng

suối mà tiến. Để tới đó, chúng tôi phải đi theo một con đường lầy chạy dọc
cánh đồng ngô. Nét mặt Henry được tươi tỉnh trở lại. Cho tới lúc này tôi có
thể kết luận được rằng cuốn sách nọ đã trở thành vật quan trọng nhất của đời
ông.

Tôi tự hỏi không hiểu thằng Stanley có mê tín như cha nó không.

— Stanley không cùng đi với chúng ta à? – Tôi ngạc nhiên hỏi.

— Nó có một só việc vặt phải làm. – Henry trả lời. – Stanley làm việc rất

khá. Chú tin rằng nó sẽ tới sớm gặp chúng ta. Nó không muốn bỏ lỡ buổi dã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.