NGÁO ỘP LÚC NỬA ĐÊM - Trang 66

— Chắc là chỉ bị bong gân thôi chứ chẳng có gì hệ trọng đâu, – tôi an ủi

thằng bé.

— Cũng có thể, – Henry nói tiếp. – Tốt hơn hết hãy cùng quay về nhà rồi

chườm đá lạnh vào vết bầm này. Cháu cảm thấy còn đủ sức ngồi trên con
Maggie không hả Mark? Chú sẽ ngồi sau cháu.

— Ơ, thế con ngựa của cháu đâu rồi? – Tôi vừa kêu vừa đưa mắt nhìn

quanh.

— Con Betsy chắc đã chạy bán sống bán chết về chuồng rồi. Chưa bao

giờ chú thấy nó lại phi nhanh đến như vậy! – Henry trả lời, mắt vẫn lo lắng
nhìn vào hình người nộm bằng rơm.

Tôi khó nhọc bước lên vài bước, vừa đi tôi vừa phải xoa bóp vào cánh tay

và sau lưng cho đỡ đau.

— Cháu tin rằng tất cả rồi sẽ đâu ra đấy, – tôi nói với Henry. – Tất cả rồi

sẽ ổn thôi. Chú có thể cưỡi ngựa về cùng với thằng Mark. Cháu đi bộ về
cũng được.

Henry giúp Mark đứng dậy, cử chỉ có vẻ hơi đột ngột. Tôi hiểu ông muốn

rời khỏi cái nơi này càng sớm càng tốt. Có lẽ là ông sợ đám hình nhân quái
dị ấy. Tôi đứng nhìn theo bóng chú Henry và Mark một lúc khi họ lên đường
quay về trang trại. Henry cầm cương ngồi sau Mark. Tôi phải đứng xoa cổ
một lát cho đỡ đau.

— Mình đã thực sự gặp may, – tôi lẩm bẩm một mình. Mắt tôi nhìn chằm

chằm vào hình nhân đang nằm vắt ngang đường. Rồi tôi quyết định bước
thẳng tới chỗ nó.

Tức mình, tôi co chân tặng nó một cú đá. Rơm rạ xổ tung ra dưới lớp áo

măng tô. Càng nghĩ, tôi càng thấy điên tiết. Phải cho nó một phát nữa thật
mạnh vào đầu mới được!

Tôi làm như vậy để làm gì? Để hình nhân khốn nạn này phải rên rỉ ư?

Hay để nó đứng dậy rồi bỏ chạy? Mặc kệ! Tôi chỉ biết là mình đang tức. Và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.