NGÁO ỘP LÚC NỬA ĐÊM - Trang 93

Từng nắm rơm rạ cứ thỉnh thoảng lại rơi rụng xuống khỏi lớp quần áo bọc

bên ngoài. Hình như chúng sắp bị tan tành đến nơi rồi. Mặc dù vậy, chúng
vẫn tiếp tục tiến lại gần chúng tôi. Mỗi lúc một gần hơn. Tôi đã trông thấy rõ
từng khuôn mặt nhăn nhúm dưới vành mũ đen sì.

— Dừng lại! – Henry vừa quát vừa vung quyển sách lên. – Tao ra lệnh

cho tất cả lũ chúng mày phải dừng lại!

Câu nói của Henry đã chẳng hề có tác dụng. Lũ người rơm rạ được thổi

linh hồn sống vẫn câm lặng tiến bước.

— Dừng lại ngay! – Henry hét lạc cả giọng. – Chúng mày sống được

chính là nhờ tao. Chúng mày thuộc về tao! Tao ra lệnh cho tất cả chúng mày
phải dừng lại!

Những đôi mắt rỗng tuếch, vô hồn vẫn cứ lừ lừ nhìn thẳng về trước.

Những cánh tay quái dị, gớm ghiếc cũng chưa một lần hạ xuống khi đám
người rơm rạ tiếp tục đi về phía chúng tôi. Chỉ còn mười lăm mét… Mười
mét…

— Dừng lại! Tao đã bảo là dừng ngay lại cơ mà! – Henry nói trong cơn

tuyệt vọng.

Mark đứng nép sát vào người tôi. Người nó cứ đờ ra như một bức tượng.

Lũ hình nhân như chẳng buồn đếm xỉa tới mệnh lệnh của Henry, chúng đang
muốn xé chúng tôi ra từng mảnh.

Tôi chợt hắt hơi một cái rất mạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.