NGẬP TRÀN YÊU THƯƠNG - Trang 137

Thế... có được gọi là “bà nói gà, ông trả lời vịt” không nhỉ?

Những chuyện như thế này anh làm không ít, ví dụ khi anh đang lái xe

với tốc độ cao, GPS liên tục kêu: Bạn vượt quá tốc độ, bạn vượt quá tốc
độ...

Tôi: “Anh có thể làm cho nó yên lặng chút không?” Ý tôi là đừng vượt

tốc độ nữa.

Vi Vũ “ừ” một tiếng, rồi giơ tay tắt phụt GPS đi.

“....”

Đi cùng Vi Vũ ra khỏi nhà, có lúc anh mặc quân phục (ví dụ họp xong,

anh đi thẳng đến đón tôi). Thông thường, trong tình huống này, nếu phải
xếp hàng mua súp mang về, thường có người chủ động nhường chỗ cho
anh. Có lần, tôi cũng nói với anh: “Anh được đối xử như người tàn tật ấy
nhỉ.”

Anh nghĩ ngợi, rồi chỉ vào tôi hậm hực: “Em kỳ thị anh!”

“...”

Thực ra, tôi luôn kính trọng những người tàn tật. Cuộc sống của họ vất

vả hơn người bình thường, họ cũng có nghị lực hơn người bình thường. Tôi
nói: “Em đang đề cao anh đấy chứ. Anh đủ tay đủ chân, chỉ mặc mỗi bộ
quân phục thôi mà cũng có người nhường chỗ cho.”

Vi Vũ nói: “Quân nhân cũng rất vất vả mà.” Sau đó, anh bắt đầu kể lể về

sự gian khổ của quân nhân. “Người đầu tiên ở tiền tuyến là quân nhân, nơi
nào nguy hiểm nhất cũng có mặt quân nhân, nơi nào có thiên tai quân nhân
cũng phải có mặt, ăn gió nằm sương, rồi còn sinh ly tử biệt, bala... bala...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.