NGẬP TRÀN YÊU THƯƠNG - Trang 138

Chỉ cần đứng trong khu vực xếp hàng là có thể nhìn thấy một chàng trai

tuấn tú, cao to mặc quân phục đang lải nhải như bà già.

Thực ra, tôi rất kính phục và tôn trọng những chiến sĩ quân đội. Nhưng

vì sống lâu với tên trước mặt này nên thực sự không kính phục nổi... chỉ rất
yêu mà thôi.

Tôi là người không giỏi quản lý tiền bạc, hay nói cách khác là không

biết giữ tiền nên thường xuyên rơi vào tình trạng không một xu dính túi.

Lần này đi du lịch mười ngày, lúc về, trên người chỉ còn lại một trăm đô

la và một ít tiền nhân dân tệ, tóm lại là không đủ tiền thuê xe về nhà, trừ khi
người lái xe chịu nhận ngoại tệ.

Thế nên, tôi bất đắc dĩ phải gọi cho Vi Vũ, mà anh lại đang ở cơ quan.

(Trước khi đi tôi nói với anh là sẽ tự lực cánh sinh.) Người nào đó nghe
điện xong, cười ha hả. “Ai bảo em không mang anh đi, bây giờ không về
được chứ gì, ha ha ha!”

Lúc anh đến đón tôi, miệng vẫn còn cười toe toét. “Bảo em mang thẻ đi

thì em không mang cơ.”

Tôi ỉu xìu. “Làm sao em biết châu Phi lại đắt đỏ như thế chứ”, một chiếc

mũ cói sau khi giảm giá vẫn đòi vài trăm tệ, cuối cùng lại còn bị gió thổi
bay mới bực chứ.

Vi Vũ ôm eo tôi, vừa đi vừa nói: “Em nhẫn tâm để anh ăn Tết Trung thu

một mình, về nhà phải bồi thường cho anh!”

Tôi nịnh: “Em mang đặc sản về cho anh đấy.”

Anh chậc một tiếng, rồi bảo: “Thèm vào!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.