NGẬP TRÀN YÊU THƯƠNG - Trang 140

Tôi: “Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng.”

“...”

Hôm đó ở trong phòng bao, Vi Vũ cười ha hả, ôm tôi, nói: “Vợ tôi hay

xấu hổ!” Những người đó, có người gọi tôi là chị dâu, có người gọi tôi là
em dâu, có người gọi thẳng là người đẹp, đương nhiên là tôi xấu hổ rồi.

Trong bữa ăn, có người nhìn thấy Vi Vũ cướp con tôm biển trong bát của

tôi, không nhịn nổi liền phê bình: “Vi Vũ, ông thất đức quá đấy, muốn ăn tự
đi mà gắp, sao lại cướp trong bát của vợ thế?”

Vi Vũ: “Ông thì hiểu cái quái gì! Cô ấy ăn là bị dị ứng.”

“...”

Tôi cực kỳ thích ăn đồ biển nhưng cứ ăn vào là nổi mẩn, ngứa. Vậy mà

tôi lại không chịu tin điều này, rõ ràng lúc nhỏ tôi ăn có sao đâu, sao bây
giờ lại lắm bệnh thế.

Thế nên lúc nào đi ăn cơm, tôi cũng đều lấy một ít hải sản, muốn chứng

tỏ rằng việc tôi ăn hải sản bị nổi mẩn là chuyện ngẫu nhiên. Lần nào, Vi Vũ
cũng ở bên cạnh lắc đầu than thở: “Em nói xem, em có bị ngốc không? Rõ
ràng mỗi lần ăn vào đều bị dị ứng, thế mà cứ muốn chịu khổ.” Nhưng Vi Vũ
cũng biết tôi không có ham muốn ăn uống gì, chỉ một mực yêu thích hải
sản, thế nên anh cũng không nhẫn tâm ngăn cản, chỉ bảo: “Em ăn đi, lúc về
anh đưa em đến bệnh viện.”

Nhưng hôm nay thế nào lại sống chết không cho tôi ăn. Tôi cảm thấy

buồn bực. Vì có người ngoài, tôi cũng không dám nói điều gì, chỉ cầu xin:
“Chỉ một con thôi mà, không sao đâu!”

Vi Vũ: “Không được, kỳ kinh của em sắp đến rồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.