Em trai: “Cái gì cơ?”
Em họ: “Thì... cái ấy đấy.”
Em trai: “Vật cấm á? Mày nghĩ tao mang được cái đấy lên máy bay à?”
Tôi lên tiếng hỏi: “Mang cái gì?”
Em họ: “Không, không có gì! Chị, em với Tử Hạo ra ngoài chơi bóng,
tẹo nữa ăn cơm mới về.”
Ngoài cửa, em họ thì thầm với em trai: “Vật cấm vật kiếc cái gì? Apple
mà là vật cấm à? Suýt nữa thì bị anh hại chết, anh rể là cảnh sát đấy.”
Em trai: “Cảnh sát cái con khỉ!”, câu sau tôi không nghe rõ nữa, nhưng
chắc chắn cũng chẳng phải là lời hay ý đẹp gì.
Em trai mới biết lái xe, lúc ra ngoài, em cầm lái, đi chưa được mười mét,
Vi Vũ đã nhắc nhở: “Đi bên phải, lái xe làn đường bên phải!”
Em trai: “Anh ồn chết đi được!”
Vi Vũ: “Cậu không lái sai làn thì anh nhắc nhở làm gì, ai bảo cậu ngốc
quá mà!”
Em trai: “Ở nước ngoài tôi đều lái bên trái đường, có anh mới là đồ ngốc
ấy!”
Vi Vũ: “Đừng có nói không lại là mắng người khác, còn non lắm, thôi
nhìn thẳng đường mà đi.”
Chưa được năm mươi mét, Vi Vũ lại nhắc: “Bà chị ơi, làn bên phải!”