NGÀY CUỐI CÙNG CỦA MỘT TỬ TÙ - Trang 30

Chương

12

Tôi vội vã quay lại ngồi trên ổ rơm, gục đầu giữa hai đầu gối.

Rồi nỗi kinh hoàng thơ ngây của tôi tan biến đi, tôi lại thấy tò mò

muốn đọc tiếp những dòng chữ kỳ lạ trên tường.

Bên cạnh cái tên Papavoine, tôi gỡ một tấm mạng nhện dày đặc

bụi bặm ở góc tường thấy lộ ra bốn hay năm tên hoàn toàn dễ
đọc, cạnh đó là những dòng chữ khác đã mờ hết chỉ còn một vệt

trên tường: Dauton, 1815, Poulain, 1818, Jean Martin, 1821, Castaing,
1823.

Tôi đã đọc những cái tên này, những kỷ niệm bi thảm lại lởn

vởn trong đầu tôi. Dauton là một kẻ đã giết em trai rồi chặt xác
ra từng mảnh, và ban đêm đi tha thẩn trên đường phố Paris rồi
vứt đầu xuống một đài nước, thân mình thì trôi vào một miệng

cống thoát nước

[6]

. Poulain kẻ đã mưu sát v

[7]

. Jean Martin

[8]

người đã bắn một phát súng lục vào cha mình khi ông già đáng
thương đang mở cửa sổ. Castaing là một bác sĩ đã vô tình đầu
độc người bạn thân của mình trong lúc đang chăm sóc bệnh
nhân, vì đưa nhầm thuốc nên người bệnh chết tức khắc. Còn
cuối cùng là Papavoine, một người điên kinh tởm đã giết những
đứa con mình bằng những nhát dao đâm vào đầu nạn nhân.

Một cơn rùng mình đến phát sốt chạy khắp người tôi. Tôi nói

với mình: đó là những người đã ở trong ngục tối này trước tôi.
Chính tại đây, trên nền đá này, họ đã có những suy nghĩ cuối
cùng, những con người phạm tội giết người, tay đã vấy máu.

Chính xung quanh bức tường này, trong cái ô vuông chật hẹp
này, những bước chân của họ đã đi đi lại lại như những bước
chân của một con ác thú. Đó là những bước chân ngắn, có vẻ như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.