NGÀY CUỐI CÙNG CỦA MỘT TỬ TÙ - Trang 82

Chương

32

Rồi sau đó lại có một chuyện nực cười nữa xảy ra với tôi.

Người ta đến thay phiên người hiến binh già tốt bụng.

Con người bội bạc ích kỷ như tôi mà cũng không chỉ nắm chặt

bàn tay ông lúc chia tay. Một hiến binh khác đến thay có cái trán

bẹt, mắt to như mắt bò, vẻ mặt ngu ngốc, vả lại tôi chẳng chú ý
đến cái gì hết. Tôi ngồi vào bàn, quay lưng ra cửa. Tôi lấy tay cố
làm mát trán trong khi đầu óc suy nghĩ lộn xộn.

Có ai đập khẽ vào vai, tôi quay lại. Đó là người hiến binh mới.

Chỉ còn một mình tôi trong phòng với anh ta.

Sau đây là cung cách mà anh nói chuyện với tôi:

– Anh tội phạm này, anh có lòng tốt không?

– Không, - tôi trả lời.

Câu trả lời đột ngột của tôi khiến anh ta chưng hửng. Tuy

nhiên anh ta lại ngập ngừng hỏi tôi:

– Người ta không tàn ác vì ý thích…

– Tại sao không? - Tôi cãi. - Nếu anh chỉ nói có thế với tôi thì

để tôi yên. Anh còn muốn đi đến đâu nữa.

– Xin lỗi ông, - anh ta trả lời chỉ hai từ thôi. - Đấy, nếu ông có

thể đem lại hạnh phúc cho một người đáng thương và điều đó
không tốn kém gì cho ông cả. Ông có làm không?

Tôi nhún vai:

– Ông có phải từ Charenton đến không? Ông đã làm một cái

lọ khá kỳ lạ để múc hạnh phúc từ đấy ra. Tôi mà làm nên hạnh
phúc của ai ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.