Amsterdam
Vackeers phải mất một lúc mới quen được với không gian tranh tối tranh
sáng của tầng hầm; cách đây vài năm, mắt ông lập tức quen với cảnh này
nhưng giờ thì ông đã già đi. Cho là đã đủ sáng để đi khắp đường quanh co
giữa những thanh xà chống đỡ tòa nhà, ông thận trọng tiến lên trên những
cây cầu nhỏ làm bằng gỗ bắc ngang cách mặt nước khoảng vài chục
centimét, vô cảm với cái lạnh và độ ấm toát ra từ con sông ngầm. Vackeers
thông thuộc nơi này như lòng bàn tay mình vậy, giờ thì phía trên đầu ông
đang là phòng lớn; khi đến bên dưới tấm bản đồ làm bằng đá hoa cương,
ông ấn lên hệ thống chìa khóa cắm trong một phiến gỗ và chờ cơ chế hoạt
động. Hai tấm ván xoay quanh trục, mở ra một con đường dẫn tới bức
tường phía cuối. Một cánh cửa, cho tới lúc đó vẫn khuất trong bóng tối, tự
động tách khỏi nền gạch. Vackeers khóa cửa lại đằng sau lưng và bật đèn.
Trong phòng có kê một bàn kim loại và ghế bành; toàn bộ thiết bị bao
gồm một màn hình phẳng và một máy tính. Vackeers ngồi vào trước bàn
phím và nhìn đồng hồ đeo tay. Một tín hiệu âm thanh báo ông biết cuộc nói
chuyện vừa được bắt đầu.
- Chào các vị, Vackeers gõ trên bàn phím máy tính. Các vị đã biết tại sao
ngày hôm nay chúng ta họp lại với nhau rồi đấy.
- MADRID: Tôi cứ nghĩ hồ sơ này đóng từ nhiều năm nay rồi kia mà?
- AMSTERDAM: Tất cả chúng ta đều nghĩ vậy, nhưng một vài sự kiện
gần đây cho thấy việc lật lại hồ sơ này là cần thiết. Lần này, tốt hơn hết là
không một ai trong số chúng ta tìm cách thách thức những người khác.
- ROME: Thời thế thay đổi rồi.
- AMSTERDAM: Mừng khi nghe anh nói thế, Lorenzo.
- BERLIN: Anh trông đợi gì ở chúng tôi?