NGÀY ĐẦU TIÊN - Trang 109

Luân Đôn

Chúng tôi chỉ còn gần một tuần nữa để nộp hồ sơ ứng viên. Dự án này
cuối cùng đã chiếm trọn thời gian của tôi. Walter và tôi, chúng tôi đã hình
thành thói quen gặp nhau vào cuối ngày, tại thư viện của Học viện, tôi đưa
hắn xem bản tổng hợp những công việc đã hoàn thành trong ngày; sau khi
đã đọc cho hắn nghe bản văn của tôi – chúng tôi thường xuyên thảo luận –
chúng tôi đến ăn tối tại một nhà hàng Ấn nhỏ xinh trong khu phố. Cô phục
vụ bàn có một kiểu áo hở vai ấn tượng mà cả tôi lẫn Walter đều không thể
thờ ơ. Sau những bữa tối mà trong suốt quãng thời gian ấy, cô phục vụ bàn
đó không bao giờ mảy may liếc đến chúng tôi, chúng tôi tiếp tục cuộc trò
chuyện trong lúc đi bộ dọc bờ sông Tamise. Ngay cả khi trời đổ mưa vào
đúng giờ hẹn, chúng tôi cũng không từ bỏ cuộc đi dạo buổi tối này.

Nhưng tối hôm đó, tôi đã dành cho kẻ đồng hội đồng thuyền của mình

một điều bất ngờ thú vji. Vì chiếc MG của tôi đang giở thói đỏng đảnh bà
già từ dịp cuối tuần trước một chiếc taxi đưa chúng tôi ra ga Euston, không
xa ga King’s Cross là bao. Chúng tôi đang trễ giờ và thay vì trả lời cho câu
hỏi thứ hai mươi của Walter – “Nhưng chúng ta đang đi đâu thế này?” -, tôi
lôi hắn vào một cuộc chạy hết tốc lực về phía ke ga nơi chuyến tàu của
chúng tôi khởi hành. Đoàn tàu bắt đầu rung lên, tôi đẩy Walter lên toa cuối
cùng và chỉ kịp đến lượt mình cũng leo lên. Những thanh ray đã nghiến kèn
kẹt dưới giá chuyển hướng.

Vùng ngoại ô Luân Đôn nhường chỗ cho vùng thôn quê đến lượt mình

cũng mờ nhạt dần trước cảnh ngoại ô Manchester.

- Manchester à? Chúng ta đến Manchester vào lúc mười giờ tối làm gì?

Walter hỏi.

- Ai nói với anh là chúng ta đã đến đích nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.