NGÀY ĐẦU TIÊN - Trang 184

- Ôi, chớ có nói gì đấy nhé, hắn nói luôn, nếu ở tuổi này rồi mà anh

không biết một lỗi lầm lẫn là thế nào, vậy thì trường hợp của anh còn tuyệt
vọng hơn tôi đấy. Người phụ nữ để lại một món đồ trang sức tại nhà một
người đàn ông chỉ có thể có hai mục đích. Thứ nhất, là để một người phụ nữ
khác phát hiện ra món đồ này rồi tô điểm nó bằng một màn cãi cọ giữa vợ
với chồng; nhưng hậu đậu như anh thì anh hẳn đã nhắc đi nhắc lại ít nhất
mười lần rằng đời anh chẳng có một ai rồi.

- Thế còn mục đích thứ hai? Tôi hỏi.

- Là cô ấy định quay lại hiện tượng gây án!

- Sao anh không nghĩ đến phương án cô ấy đãng trí và đơn giản là quên

món trang sức đó nhỉ? Tôi nói và lấy lại chiếc vòng cổ từ tay hắn.

- Chao ôi! Không phải thế, một chiếc hoa tai thì còn được, một chiếc

nhẫn vẫn có thể chấp nhận, nhưng một chiếc vòng cổ với một mặt dây kích
cỡ thế này… vậy thì hoặc là anh đã giấu tôi chuyện bạn gái của anh cận
nặng, chuyện này theo một lẽ, sẽ giải thích làm thế nào anh lại có thể quyến
rũ cô ấy.

Bằng một cử chỉ nhanh gọn, Walter lấy lại chiếc mặt dây chuyền và

nhấc thử xem độ nặng nhẹ.

- Đừong ói với tôi là cô ấy không nhận ra quanh cổ mình thiếu đi một

phần tư cân, vật này đủ nặng để người ta không từ bỏ nó một cách ngây thơ.

Tôi biết như thế thật ngốc, biết rằng tôi không còn ở cái tuổi xử sự như

một chàng thanh niên lần đầu phải lòng người tình một đêm, nhưng điều
Walter vừa nói khiến tôi hết sức phấn khích.

- Anh lấy lại thần sắc rồi đấy. Adrian, mười lăm năm nay đúng ra là anh

sống khá hạnh phúc, đừng nói với tôi là một buổi tối chẳng ra đâu vào đâu
này sẽ khiến anh ủ rũ lâu hơn quãng thời gian hai ngày cuối tuần chứ? Tôi
đang đói ngấu rồi đây, và tôi biết trong khu phố này có một nơi phục vụ bữa
sáng muộn rất ngon. Thay quần áo đi, khỉ thật, tôi chả vừa bảo là tôi đói
ngấu rồi còn gì!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.