NGÀY ĐẦU TIÊN - Trang 395

- Đó không phải là một cây kim đan, em biết mình nói gì chứ, đó là một

chiếc micro.

Tôi không có kinh nghiệm gì nhiều trong lĩnh vực gián điệp và khó khăn

lắm tôi mới tin được điều cô ấy nói.

- Chúng ta sẽ quay vào xe, anh cứ nhìn kỹ hơn sẽ thấy.

Tôi đã làm vậy. Và Keira có lý, đó đúng là một thiết bị thu nhỏ xíu.

Chúng tôi lại ra khỏi xe để nói chuyện mà không bị ai rình mò nghe trộm.

- Anh có ý tưởng gì về nguyên do họ gài thiết bị nghe trộm vào túi em

không? Keira hỏi.

- Nhà chức trách Trung Quốc muốn có thông tin liên quan đến người

ngoại quốc đi lại trên lãnh thổ của họ, có lẽ đó là một thủ tục thông thường
đối với tất cả các du khách chăng? tôi gợi ý.

- Phải có tới hai chục triệu du khách đến Trung Quốc mỗi năm, anh nghĩ

họ thích thú với việc bỏ chừng ấy thiết bị nghe trộm vào hành lý của du
khách sao?

- Anh không rõ nữa, có lẽ tùy trường hợp cụ thể họ mới tiến hành.

- Hoặc là không sao! Nếu sự thể là như vậy, chúng ta đâu phải là những

người đầu tiên phát hiện ra, báo chí phương Tây sẽ làm to chuyện với cách
xử sự này.

- Có lẽ cách làm này chỉ vừa được áp dụng?

Tôi nói thế để cô ấy yên tâm, nhưng trong thâm tâm, tôi thấy tình huống

này vừa lạ lùng vừa phiền phức. Tôi cố nhớ lại những đoạn hội thoại chúng
tôi vừa trao đổi trên xe và không thể nhớ ra bất cứ điều gì có thể đẩy chúng
tôi vào tình thế rắc rối, có lẽ ngoại trừ lời nhận xét của Keira về nạn rác
rưởi và mùi hôi thối bao trùm các thành phố công nghiệp chúng tôi gặp trên
đường đi, và vài lời nhận xét về thứ đồ ăn đáng ngờ cô ấy ăn phải hồi trưa.

- Giờ thì tìm thấy vật này rồi, chúng ta sẽ bỏ nó lại đây và lặng lẽ lên

đường thôi, tôi đề nghị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.