Luân Đôn
13
o
26’50”B, 90
o
15’52”Đ.
Sir Ashton gập tờ giấy người trợ lý vừa đưa cho lại.
- Cái này nghĩa là gì?
- Tôi không rõ, thưa ngài, và tôi phải thú nhận là mình chẳng hiểu gì cả.
Xe của họ đang đỗ trong một con phố tại Linh Bảo, phía bắc Trung Quốc và
nó nằm chết gí ở đó từ sáng hôm qua. Họ chỉ nhập các tọa độ này vào thiết
bị định vị gắn trên xe, nhưng tôi không cho là họ đến địa điểm này bằng
đường bộ.
- Tại sao?
- Bởi vì tọa độ này sẽ dẫn họ tới một hòn đảo nhỏ nằm giữa biển
Andaman; không dễ gì tới đó bằng ô tô, ngay cả với một chiếc xe hai cầu.
- Hòn đảo đó có gì đặc biệt?
- Đúng ra là chẳng có gì hết, thưa ngài, đó chỉ là một hòn đảo nhỏ xíu có
núi lửa. Ngoại trừ vài con chim, đảo hoàn toàn không có người sinh sống.
- Và ngọn núi lửa trên đảo còn hoạt động không?
- Không, thưa ngài, nó đã không phun trào thêm lần nào kể từ hơn bốn
nghìn năm nay.
- Chúng đã rời Trung Quốc để đến hòn đảo khốn kiếp ấy ư?
- Không, chưa đâu, thưa ngài, chúng tôi đã xác minh tại tất cả các hãng
hàng không, không hề có dấu vết gì của họ; hơn nữa, theo thiết bị theo dõi
chúng tôi đã gắn lên đồng hồ đeo tay của nhà vật lý thiên văn thì họ vẫn ở
trung tâm thành phố Linh Bảo.
Sir Ashton đẩy chiếc ghế bành đang ngồi lùi lại rồi đứng dậy.