NGÀY ĐẦU TIÊN - Trang 88

nó đã được gửi trả lại cho họ. Họ sẽ gửi nhanh cho chúng ta. Tôi ngại quá,
nhưng tôi e là cô sẽ không nhận lại được món đồ quý giá của mình trước
ngày thứ Hai, hy vọng cô không giận tôi chứ?

- Ôi không, ông chẳng liên quan gì trong việc này cả, chính tôi mới là

người phải xin lỗi vì toàn bộ quãng thời gian đã lấy mất của ông.

- Đừng nghĩ thế, tôi đã rất vui đấy chứ, ngay cả khi những tìm tòi nghiên

cứu của chúng ta chẳng đi đến đâu cả. Hẳn là tôi sẽ nhận được món đồ vào
cuối giờ sáng thứ Hai, cô đến văn phòng tôi mà lấy nhé, tôi sẽ dẫn cô đi ăn
trưa để tạ lỗi.

Ngay khi kết thúc cuộc gọi, Ivory gập tờ báo cáo phân tích mà phòng thí

nghiệm ở ngoại ô Los Angeles đã gửi tới cho ông qua đường thư tín một
tiếng trước đó. Ông cất nó vào trong túi áo vest.

Ngồi ở ghế sau của chiếc taxi đang chở ông tới quảng trường tháp

Eiffel, vị giáo sư già ngắm nhìn những vệt đồi mồi trên hai bàn tay mình rồi
thở dài.

- Ở tuổi này rồi mày cần gì phải can thiệp vào những kiểu chuyện như

thế này. Mày thậm chí sẽ không kịp biết tới phán quyết cuối cùng cơ mà.
Toàn bộ chuyện này có ích lợi gì không?

- Ông nói gì kia? Người tài xế hỏi và quan sát vị khách ngồi trong xe

qua kính chiếu hậu.

- Không có gì, xin lỗi, tôi đang nói một mình thôi mà.

- Ồ, ông không phải xin lỗi, chuyện đó cũng thường xảy đến với tôi;

trước kia người ta thường trò chuyện với khách đi xe, nhưng bây giờ khách
hàng chỉ thích cánh tài xế để cho họ được yên thân. Vậy là người ta bật
radio lên làm bạn đồng hành.

- Nếu muốn anh cứ việc bật radio lên, Ivory kết luận và mỉm cười với

người tài xế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.