“Ừ, xin lỗi nhé,” Aarti nói khi đã bình tĩnh lại. “Được rồi, giờ thì
em đã thoát được anh ấy rồi. Gopi, anh sẽ siêu tự tin lúc vào phòng thi
nhé, hứa với em đi.”
“Ừ.” tôi đáp, như một đứa trẻ vâng lời. Tôi thích bản năng làm mẹ
của nàng đối với tôi.
“Em muốn anh cảm thấy rằng anh có thể đạt được bất kỳ điều gì
anh muốn trong cuộc đời. Vì em biết là anh có thể,” Aarti nói.
Anh không có được em, tôi muốn nói thế với nàng. Dẫu sao tôi
cũng cảm kích vì nàng đã khích lệ tôi trước thử thách lớn. “Xong
AIEEE và bốn tiếng sau anh sẽ lên tàu.”
“Ừ, bọn em cũng sẽ đợi. Về sớm nhé. Khi anh có kết quả, bọn mình
sẽ cùng ăn mừng chiến thắng.”
“Nếu anh đỗ,” tôi nói.
“Đừng nghĩ như thế. Hãy tin là anh đã đỗ rồi,” Aarti nói, “vì em
mà.”
Câu nói cuối cùng của nàng là tất cả đối với tôi. Phải, tôi muốn
thành công - vì nàng.
Tôi thi ở thành phố khác, nhưng địa điểm thi JEE ở Kota vẫn cho
tôi cảm giác giống y như năm ngoái. Phụ huynh đến bằng taxi hay xe
hơi. Vài học sinh nhà khá giả đi thi bằng xe có điều hòa. Các bà mẹ
biện lễ và cầu cúng cho con cái họ, thật trớ trêu, là ngay trước khi
chúng vào phòng thi thể hiện trình độ khoa học của mình. Tôi không
có ai trong gia đình đến để làm bộ làm tịch với mình. Tôi không quan
tâm. Chấm tilaka trên trán và sữa ngậm trong miệng không quan
trọng. Một khi đã vào phòng thi, bạn phải đánh bại chín mươi chín
phần trăm của nửa triệu thí sinh đang ngồi trong các phòng thi khắp cả
nước.
Tôi khởi đầu tốt. Tôi giải mấy bài đầu tương đối dễ dàng. Phần giữa
khó hơn. Một số câu hỏi nằm trong phần này đã được dạy vào thời kỳ
tôi say sưa và trầm cảm ở Kota. Tôi bị kẹt ở một bài. Tôi nghĩ mình có