NGÀY ĐẸP HƠN SẼ TỚI - Trang 146

“Tôi không muốn gì cả. Mở một trường cao đẳng là điều tốt cho

thành phố của tôi,” ngài Shukla nói.

Không ai tin ông ta. Dù sao thì chúng tôi cũng phải chiều chuộng

ông ta. “Thưa ngài, làm ơn đi,” Sunil nài. “Thế là không công bằng.”

“Tôi sẽ nghĩ về điều kiện của mình. Nhưng nhóc, nói tôi nghe, cậu

có theo được không?” ngài Shukla nhìn tôi. Tôi nghĩ mình đã già đi
mười tuổi dưới cái nhìn ấy.

Tôi giấu sự bối rối của mình hết mức có thể. “Sao ta không lấy lại

đất và bán đi?” tôi hỏi.

“Đất từng bị tranh chấp rất khó bán,” ngài Shukla nói. “Lấy lại

quyền sở hữu cho cậu là một chuyện, nhưng tìm được người mua mới
lại là chuyện hoàn toàn khác.”

“Đúng vậy. Còn các vụ tranh chấp, chúng ta xử lý thế nào?” tôi hỏi

tiếp.

Ngài Shukla cười. “Ta không xử lý vụ tranh chấp. Ta xử lý người

trong vụ tranh chấp.”

Ngài Ủy viên Hội đồng cười, nhưng mắt ông ta cho thấy một quyết

định chắc chắn. Ông ta có vẻ là người có khả năng xử lý người khác.
Và hơn cả việc đòi lại đất, tôi muốn dạy cho những người họ hàng của
tôi một bài học.

“Nếu ông có thể xử lý họ, ông có thể lấy bất cứ phần nào ông

muốn,” tôi nói.

“Mười lăm mẫu cho tôi,” ngài Shukla nói. “Tôi sẽ giữ nó cho đến

khi khu này được chuyển mục đích thành khu thương mại hay dân cư.
Chúng ta sẽ xây trường trên mười lăm mẫu kia.”

“Ông muốn sở hữu bao nhiêu phần trăm của trường?” tôi hỏi.
“Cậu muốn bao nhiêu cũng được. Trường cao đẳng là quỹ ủy thác,

ở đấy không có lợi nhuận,” ngài Shukla hờ hững nói.

“Thật sao?” tôi ngạc nhiên hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.