NGÀY ĐẸP HƠN SẼ TỚI - Trang 147

“Đúng vậy.” Bedi nói sau một lúc lâu. “Tất cả các trường cao đẳng

đều phải được thành lập dưới hình thức quỹ ủy thác phi lợi nhuận.
Không có cổ đông, chỉ có các Ủy viên quản trị.”

“Vậy tại sao người ta lại mở trường cao đẳng phi lợi nhuận?” tôi lại

hỏi.

Bedi hít một hơi dài trước khi bắt đầu giải thích. “Thế này, cậu sẽ

lấy lợi nhuận. Các Ủy viên quản trị có thể lấy được tiền mặt ra khỏi
quỹ ủy thác dưới dạng chi phí. Hoặc nhận phí dưới dạng tiền mặt mà
không vào sổ sách. Hoặc yêu cầu nhà thầu hoàn lại một phần cậu đã
trả cho họ. Còn có nhiều cách khác nữa...”

Bedi tiếp tục nói cho tới khi tôi ngắt lời anh ta. “Chờ chút, đấy

chẳng phải là những cách làm phi pháp hay sao?”

Tất cả mọi người im bặt.
Ngài Shukla nói sau một lúc. “Tôi không nghĩ cậu nhóc này có thể

làm được. Các cậu làm lãng phí thời gian của tôi rồi.”

Bedi và Sunil ôm đầu xấu hổ. Tôi đã làm hại họ vì sự tò mò của

mình về bất động sản.

“Tôi xin lỗi, tôi chỉ cố tìm hiểu thôi mà,” tôi nói.
“Gì cơ?” Bedi nói, giọng anh ta khó chịu.
“Anh nói với tôi rằng cách duy nhất để kiếm tiền từ trường đại học

là sử dụng các biện pháp phi pháp? Xin lỗi, tôi không phải tỏ ra có đạo
đức, tôi chỉ hỏi thôi.”

“Được thôi,” Bedi nói, “thực sự là cậu không được kiếm tiền từ đó.”
“Vậy tại sao người ta lại mở trường?”
“Vì lợi ích của xã hội, như chính trị gia chúng tôi vẫn làm,” Shukla

nói.

Tất cả mọi người, trừ tôi, phá lên cười. Tôi đoán câu đùa đó hướng

tới anh chàng tôi ngu xuẩn, ngây thơ.

“Nghe này Gopal,” Sunil nói, “đấy chính là quy tắc. Rất ngớ ngẩn.

Giờ thì cậu nên tìm cách đi vòng qua chúng hoặc tiếp tục ngu ngơ. Sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.