NGÀY ĐẸP HƠN SẼ TỚI - Trang 149

“Cậu muốn thành đại gia chứ, Gopal?”
Tôi tiếp tục nhìn xuống. Tôi ngắm nghía những đường vân đen

trắng trên nền nhà lát đá hoa cương Ý.

“Hay cậu muốn mãi là một cậu nhóc tầm thường trong lúc bạn bè

vượt qua cậu?”

Tôi nuốt cục nghẹn trong họng. Tôi ngẩng lên nhìn vào mắt ông ta.
“Cậu có bạn gái không, Gopal?”
Tôi lắc đầu.
“Cậu biết tại sao không? Vì cậu không là ai cả.”
Tôi gật đầu. Hình ảnh Aarti và Raghav hôn nhau say đắm trong bãi

đỗ xe trường BHU thoáng qua đầu tôi. Nếu tôi vào được BHU và
Raghav đi Kota thì quyết định của nàng liệu có khác đi không? Tôi
nhìn ngài Shukla. Mỗi xăng ti mét trên người ông ta đều đem lại ấn
tượng không tốt. Nhưng ông ta cho tôi một cơ hội. Một công việc, một
sự chấp nhận, một cơ hội khốn kiếp, đôi khi đó là tất cả những gì một
người cần trong đời.

“Tôi sẽ làm. Tôi cũng chẳng phải là người duy nhất ở Ấn Độ đưa

hối lộ,” tôi nói. “Nhưng tôi muốn thành đại gia.”

Ngài Shukla đứng dậy. Ông ta đi vòng qua bàn làm việc và vỗ lưng

tôi. “Cậu đã là đại gia rồi,” ông ta nói, “vì cậu có tôi chống lưng. Giờ
thì đi đi, và để lại thông tin về ông bác cậu cho thư ký của tôi bên
ngoài kia.”

“Còn tiền tôi nợ người của ông thì sao?” tôi hỏi.
“Hai trăm ngàn? Chẳng là gì với tôi cả, quên đi,” ngài Shukla nói.

Ông ta quay về bàn làm việc và mở ngăn kéo. Ông ta lấy hai tập mười
nghìn rupi và ném cho tôi. “Một cho Sunil, một cho cậu,” ông ta nói.

“Sao lại cho tôi?” tôi hỏi.
“Vì cậu điều hành trường đại học của tôi, thưa ngài Giám đốc.” Ông

ta cười tươi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.