NGÀY ĐẸP HƠN SẼ TỚI - Trang 179

“Anh vừa đọc một bài báo của cậu ấy đăng hôm nay. Anh thích nó

và anh muốn nói điều đó với cậu ấy.”

“Ồ, chắc chắn rồi,” nàng nói. “Anh ấy sẽ rất vui đấy.” Rồi nàng đọc

số cho tôi.

“Cảm ơn Aarti,” tôi nói. “Nói chuyện sau nhé.”
“Anh không muốn biết vì sao em cảm thấy không ổn à?” nàng hỏi.
Khi con gái hỏi ta câu đó, tốt nhất là ta nên trả lời có. “Anh có chứ.

Sao vậy?” tôi hỏi.

“Bố mẹ không cho em đi khỏi Varanasi,” nàng nói.
“Thật sao? Thế thì làm thế nào mà em bay được?”
“Chính thế. Giờ em sẽ phải làm gì ở đây chứ? Tiếp viên trên thuyền

à?”

“Thuyết phục họ đi,” tôi không tìm được lời khuyên nào tốt hơn.
“Họ không nghe đâu. Có thể em phải bỏ nhà đi mất.”
“Em có điên không? Họ sẽ nghĩ lại thôi.”
“Anh nói chuyện với họ được không?” nàng hỏi.
“Anh ư?”
“Phải, tại sao không?”
“Anh là ai nào? Không phải Raghav sẽ tốt hơn sao?”
“Raghav? Anh ấy còn không muốn cho em đi đâu cả. Hơn nữa, anh

ấy rất bận ở tòa báo, anh ấy còn không gặp em, chứ đừng nói đến bố
mẹ em.”

“Em không có bạn bè nào khác à? Người nào đó từ học viện hàng

không?” tôi hỏi. “Hoặc thậm chí thầy cô nào đấy?”

“Anh không muốn giúp, đúng không?”
“Không phải, anh chỉ... Anh chỉ nghĩ anh không phải là người phù

hợp nhất để nói về chuyện này.”

“Thôi được,” nàng nói.
Trong ngôn ngữ con gái “Thôi được” mang nghĩa đâu đó giữa “Sao

cũng được” và “Biến đi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.