NGÀY ĐẸP HƠN SẼ TỚI - Trang 219

“Anh xin lỗi,” tôi nói. “Anh xin lỗi vì đã gây quá nhiều sức ép.”
“Anh đến đúng lúc em chưa sẵn sàng với bất cứ điều gì. Anh muốn

quá nhiều. Anh muốn dựa dẫm vào em. Em đã không nghĩ mình có thể
làm một chỗ dựa đủ vững chắc cho anh.”

“Gì thế này? Hôm nay là ngày tổng kết đấy à?” tôi nói. Tôi nâng

quả tạ năm lần rồi đặt xuống.

“Em chỉ nói thế thôi... Em không biết sao nữa. Em nghĩ là em thực

sự cần phải nói.”

“Hoặc cần được lắng nghe.”
Chúng tôi nhìn nhau.
“Phải, chính xác đấy. Anh hiểu em quá, Gopal ạ.”
“Quá hiểu,” tôi cười.
“Anh có muốn xem phòng trước khi mình đi ăn không?” nàng hỏi.
“Chắc chắn rồi. Bọn mình ăn ở đâu đây?”
“Ở căng tin nhân viên,” nàng nói.
Chúng tôi đi lên tầng ba trên cái thang máy bằng thép không gỉ.

Nàng có chìa khóa chính của tất cả các phòng.

“Đúng ra là em không được đưa ai vào khách sạn đâu,” nàng thú

nhận.

“Thì sao?” tôi hỏi, băn khoăn không hiểu liệu thế có nghĩa là chúng

tôi phải rời khỏi đây hay không?

“Ý em nói là anh rất quan trọng. Em có nguy cơ mất việc vì anh

đấy.”

“Họ mà đuổi em thì anh sẽ thuê em.”
Mắt chúng tôi gặp nhau. Cả hai phá lên cười. Chúng tôi đã không có

được khoảnh khắc như thế này trong nhiều năm. Chúng tôi đã từng
cười như thế ở trường - cùng lúc và về những thứ ngớ ngẩn nhất - một
cậu bé ợ hơi trong lớp, nàng bắt chước thầy cô giáo, tôi vờ ngủ gật
trong giờ lịch sử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.