NGÀY ĐẸP HƠN SẼ TỚI - Trang 299

“Chia tay anh ấy, nhất là vào lúc này. Và anh lại muốn báo tin cho

anh ấy.”

“Đời là thế mà, Aarti,” tôi nói. Tôi định tuần sau đi gặp Raghav.
“Người ta phải tế nhị chứ...” nàng nói.
“Chẳng ai tế nhị với anh khi anh thi trượt đại học hai năm liền.

Chẳng ai thèm quan tâm khi bố anh mất. Anh sống cùng với điều này
mà. Aarti, cậu ấy phải học cách đối diện cuộc đời.”

“Đàn ông các anh... sao lúc nào cũng so đo với nhau thế nhỉ?”
“Anh ư? Bây giờ Raghav chẳng là gì so với anh. Sao anh phải so đo

với cậu ấy?”

“Bọn mình có thể chờ vài tháng...” nàng nói nhưng tôi ngắt lời.
“Anh không thể chịu được chuyện em là bạn gái của người khác,”

tôi lớn giọng nói.

“Thật à?” nàng nói, tát nhẹ má tôi.
“Không một giây nào nữa,” tôi nói.
Tôi nắm lấy chỗ vạt dài bộ sari đồng phục khách sạn Ramada nàng

đang mặc, kéo nàng về phía mình. Chúng tôi hôn nhau. Mưa càng lúc
càng dai dẳng, ồn ào, đều đều đập vào cửa sổ. Chúng tôi hôn nhau, và
thật tự nhiên, tay tôi đặt lên áo cánh của nàng.

“Ngài Giám đốc,” nàng cười, “em nghĩ ngài từng nói ngài không

muốn có em cho tới khi anh ấy ra khỏi cuộc đời của em cơ mà.”

“Vậy cậu ấy đã ra hẳn chưa?” tôi hỏi.
“Gần rồi,” nàng nói và nhắm mắt lại.
“Vậy có thể điều này sẽ đẩy nốt những gì còn lại ra,” tôi nói và hôn

môi nàng lần nữa.

Tôi hôn cổ nàng, những nụ hôn nhiều như những giọt mưa ngoài

cửa sổ. Chúng tôi cởi bỏ quần áo, lần này không vô thức như lần
trước.

“Đấy là đồ đi làm của em, làm ơn cẩn thận nhé,” nàng nói trong lúc

tôi tìm cách gập bộ sari dài vô tận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.