“Ồ. Trong trường hợp này cậu phải đăng ký vào chương trình trả đủ
phí,” nhân viên tiếp nhận nói. Tôi không nhận ra rằng thứ hạng AIEEE
có thể được quy đổi trực tiếp thành tiền.
“Cháu có được giảm giá gì không ạ?” tôi hỏi, băn khoăn không hiểu
người ta có được mặc cả ở đây không?
“Tùy kết quả thi tuyển của cậu,” nhân viên đó nói và đóng dấu vào
tờ khai của tôi. Ông ta đưa tôi tờ hóa đơn kiêm thẻ dự thi tuyển.
“Cháu có phải học ôn gì cho kỳ thi tuyển không ạ?” tôi hỏi.
“Cậu sẽ ôn được gì trong vòng hai ngày? Dẫu sao thì xét theo điểm
số trông cậu cũng không có vẻ gì thông minh sáng láng cho lắm. Tôi
khuyên cậu nên đăng ký vào những cơ sở khác,” ông ta trả lời.
“Cảm ơn, cháu sẽ đăng ký,” tôi nói.
Người nhân viên nhìn quanh để chắc chắn không ai nghe được
chúng tôi. “Anh họ chú vừa lập một cơ sở. Chú có thể giảm giá cho
cháu năm mươi phần trăm ở đó,” ông ta thì thầm.
Tôi im lặng. Ông ta đẩy cho tôi một tấm danh thiếp: Dream IIT.
“Phí tiền làm gì? Tài liệu học như nhau cả. Anh họ chú là giảng
viên cũ của Bansal đấy.”
Tôi xem tấm danh thiếp.
“Đừng nói với ai, được chứ?” ông ta nói.
Tôi cũng có kinh nghiệm tương tự tại các cơ sở khác. Những bức
tường được phủ kín bởi những tấm hình cỡ con tem của những thí sinh
thi JEE thành công, gợi nhớ những tên khủng bố bị truy nã, chào đón
tôi khắp nơi. Tôi cũng nhận ra rằng những cơ sở có uy tín thường ầm ĩ
hơn về những kẻ “thi lại”. Dẫu sao thì chúng tôi cũng đã thất bại một
lần và các cơ sở thì không muốn làm hỏng các con số thống kê của họ.
Những cơ sở hàng đầu tuyên bố rằng mỗi năm họ đưa được tới năm
trăm sinh viên mới vào IIT. Tất nhiên là những cơ sở này không bao
giờ tiết lộ rằng họ thu nhận cả chục ngàn học sinh, và trong số đó chỉ
có năm trăm người thành công. Điều đó có nghĩa là tỉ lệ thi đỗ chỉ là