NGÀY ĐẸP TRỜI ĐỂ XEM KANGAROO - Trang 159

Giờ đây, hiển nhiên là tôi biết chắc nhẽ ra mình nên nói chuyện để tiếp

cận nàng. Nhưng vì dù sao chuyện đó cũng có thể kéo rất dài, chắc tôi sẽ
không thể nói hết được mọi điều với nàng. Các ý tưởng của tôi luôn thiếu
thực tế.

Dù thế nào đi nữa, câu chuyện của tôi cũng sẽ bắt đầu bằng "Ngày xửa

ngày xưa" và kết thúc với "Cô không thấy nó buồn quá ư?".

° ° °

Ngày xửa ngày xưa, tại một đất nước nọ, có một chàng thanh niên mười

tám tuổi và một cô gái mười sáu tuổi. Họ chỉ là hai con người cô đơn - như
rất nhiều người khác. Nhưng mỗi người đều tin rằng ở đâu đó vẫn tồn tại,
với chàng là nàng, với nàng là chàng, trăm-phần-trăm-hoàn-hảo, và là một
nửa của người kia, sinh ra là để dành cho nhau. Họ là những kẻ tin vào điều
kỳ diệu. Và một hôm, điều kỳ diệu đã tới.

Hôm đó, hai người gặp nhau ở một góc phố.

- Thật là may mắn! Tôi tìm em từ lâu lắm rồi! Có thể em không tin tôi,

nhưng với tôi em là người con gái trăm-phần-trăm-hoàn-hảo!- Chàng thanh
niên nói với cô gái.

Và cô gái trả lời:

- Với em, anh cũng là chàng trai trăm-phần-trăm-hoàn-hảo, anh giống

hệt với tưởng tượng của em... Em có cảm giác mình đang ở trong mơ...

Hai người ngồi xuống một ghế đá công viên, cầm tay nhau và nói với

nhau, nói mãi không ngừng. Họ không còn đơn độc trong đời nữa. Họ đã
tìm thấy một nửa trăm-phần-trăm-hoàn-hảo của mình. Điều đó thật sự tuyệt
diệu. Một điều kỳ diệu lớn lao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.