NGÀY ĐẸP TRỜI ĐỂ XEM KANGAROO - Trang 43

Dù thế, trong đĩa hát thì dĩ nhiên nàng chẳng già đi tí nào. Trong tiếng

kèn Tenor Sax êm như nhung của Stan Getz, nàng mãi mãi là nàng Ipanema
18 tuổi, thanh tú, hiền dịu. Tôi chỉ cần đặt đĩa nhạc lên máy quay đĩa, cho
kim chạy trên đĩa nhạc, là nàng hiện ra với tôi ngay.

"Tôi muốn nói yêu nàng

Tôi muốn dâng nàng trái tim tôi"

Mỗi lần nghe đĩa nhạc nầy, tôi lại nhớ đến hành lang trường trung học.

Mờ tối, hơi ẩm thấp. Hành lang trường trung học đấy. Trần cao, bước đi
trên sàn xi-măng nghe vang lên tiếng giày "cồm cộp". Phía bắc có vài
khung cửa sổ, nhưng ép sát bên cạnh là núi, nên hành lang trường trung học
lúc nào cũng mờ tối. Và thường vắng lặng. Ít nhất thì trong trí nhớ của tôi,
hành lang trường trung học thường vắng lặng như thế.

Tại sao mỗi lần tôi nghe bản nhạc "Nàng Ipanema" lại nhớ đến hành

lang trường trung học, thì tôi chẳng rõ. Chẳng thấy lý do mạch lạc nào cả.
Chẳng biết Nàng Ipanema của năm 1963 đã ném hòn cuội nhỏ nào xuống
lòng giếng ý thức của tôi rồi?

Mà nói đến hành lang trường trung học là tôi lại nhớ đến món xà-lách

trộn đủ thứ rau. Có xà-lách, cà chua, dưa leo, ớt xanh, măng tây, có hành
tây xắt lát, và có dầu-trộn-xà-lách màu hồng Southern Island Dressing. Tất
nhiên chẳng phải cuối hành lang trường trung học có quán chuyên bán món
xà-lách trộn ấy đâu. Cuối hành lang trường trung học chỉ có cánh cửa, sau
cánh cửa là hồ bơi 25 thước chẳng có gì đặc biệt.

Không hiểu tại sao hành lang trường trung học lại làm tôi nhớ đến món

xà-lách trộn ấy nhỉ? Điều nầy lại chẳng có lý do mạch lạc gì cả. Món xà-
lách trộn gợi tôi nhớ lại người con gái tôi quen ngày trước. Mà liên tưởng
nầy thì có lý do thông suốt. Bởi cô bạn ấy lúc nào cũng chỉ ăn mỗi món xà-
lách trộn mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.