-Hoài An, nàng hiểu lầm ta rồi, hiểu lầm rất nhiều thứ, cho nên nàng hãy
ra đây đi, cho ta cơ hội thanh minh với nàng có được không?
Hoài An tựa sau bức từng đá lớn, cô cắn răng nhìn lên bầu trời đông ảm
đạm.
Không được mềm lòng.
Hắn đã một tay giết chết em trai ruột của mình.
-Hoài An, nàng chính là hoàng hậu duy nhất trong lòng ta, không hề có
người khác. Nàng đừng vì những mưu đồ đó mà nhẫn tâm rời xa ta có được
không? Ta đã mất tất cả rồi, chỉ còn lại mình nàng mà thôi...
Giọng y nhỏ dần, thương tâm.
Hoài An xúc động lén nhìn qua lớp gạch cũ, đã thấy bóng lưng y cô độc
trải dài trên nền cát khô cằn.
Chỉ mới một tháng không gặp, Chí Trung đã gầy rộc đi. Tất cả, đều quá
thương tâm....
Bây giờ trong lòng cô cảm trăm mối tơ vò.
Y thật sự giết anh trai đoạt ngôi, giết em trai đoạt quyền hay sao? Con
người cô độc đó sao có thể...
-Ta không giết Long Việt, càng bất đắc dĩ mới giết Long Kính vì nghiệp
lớn. Bây giờ ta mất trắng rồi, chỉ còn nàng thôi Hoài An...
Cô cắn răng nhìn y đang đưa mắt khắp nơi tìm kiếm hình bóng của cô.
-Bốn chức danh hoàng hậu ta lập nên, một là của nàng, cũng là người
chưởng quản hậu cung. Hoài An, hậu cung của ta là tùy nàng xây đắp, nàng
muốn ra sao cũng được, chỉ cần nàng trở về với ta...