NGÀY HOA LƯ NGƯỢC GIÓ - Trang 303

tham lam dám có suy nghĩ quá phận, trẫm sẽ không thương tiếc!

-Bệ hạ!

-Đi ra ngoài!

-Bệ hạ!!

Hoài An cười hắt nhìn nàng ta đang gào lên hệt như mấy phim cổ trang

hay làm. Gào lên thì gào lên thôi, có cần ôm cổ ôm ngực như vậy không?

Chí Trung nói lớn vọng ra ngoài, quân lính ập vào lôi Huệ Trinh ra.

Tiếng khóc của nàng ta tận ba bốn lớp cửa vẫn còn nghe rõ, giọng cũng
khỏe thật.

Hoài An lúc này mới phì cười rồi ào đến long ngai, sà xuống ôm lấy cánh

tay y.

-Thường người ta sẽ bảo là, thôi nàng ta cũng đã biết sợ rồi, đâu cần phải

vô tình như vậy. Toàn là giả nhân giả nghĩa, như vậy thì thỏa mãn thật đấy!
Cô ta còn định tát em một cái.

Chí Trung nghiêm mặt cầm tấu chương lên.

Hoài An nghiêng đầu nhìn y rồi chui vào lòng y.

-Này...chàng dỗi cái gì thế hả?

Nghe câu nói ngọt như mía lùi kia, lại thêm ánh mắt long lanh to tròn,

Chí Trung thật kiềm lòng không nổi nữa. Y mím môi rồi đặt sách xuống,
vòng tay qua eo cô ôm lấy, tay kia xoa đầu cô.

-Nàng làm bọn họ ghét như vậy, họ sẽ tìm cách hãm hại nàng. Nàng

đừng làm ta lo lắng nữa có được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.