NGÀY HOA LƯ NGƯỢC GIÓ - Trang 325

Từ xa trông lại có thể thấy giữa hồ nước kia sừng sững một núi đá to, rêu

phong và đầy chim chóc. Từ đâu, những cánh hoa ban bay lại, rợp trắng cả
mặt hồ, phủ trắng cả lối đi. Núi đá soi mình xuống mặt hồ, hoa ban phủ
trắng không gian, chính là phong cảnh mà Chí Trung ngày nhớ đêm mong.

Chí Trung thẫn thờ trông ra, lòng bồi hồi da diết. Y quay sang nắm lấy

tay Hoài An mà mỉm cười như đứa trẻ. Cô hạnh phúc đắm mình trong nụ
cười đẹp mê hồn của y, cả niềm vui ấm áp của y. Cô biết mà, y nhất định sẽ
thích, nhất định...

Mỹ Nguyệt đứng lên phía trước, nghênh mặt nói.

-Chẳng qua chỉ là những thứ rẻ tiền này, vậy mà cũng bắt chúng ta đi đến

tận đây!

Hoài An lẳng lặng quay lại nhìn Mỹ Nguyệt và những người đi theo.

-Bệ hạ năm xưa lúc chưa làm vua, tính tình tự do phóng khoáng, thích

ngao du tứ hải, đặc biệt thích leo lên núi ngắm cảnh giang sơn. Ngự uyển
này ta đặc biệt dùng tre rồi phủ giấy, cây cỏ dựng thành núi, chính là để bệ
hạ tìm được cảm giác ngày xưa.

Chí Trung mỉm cười nhìn Hoài An. Cô đã hiểu được, một năm qua làm

vua, y chẳng thể rời cung đến núi Mã Yên đón ngày Hoa Lư ngược gió.
Nay đã đến mùa gió ùa về, chẳng thà đem cả núi Mã Yên thu về tầm mắt,
để có thể miễn cưỡng thấy tự do dẫu chỉ nhỏ bé mà thôi.

-Hoài An, ta rất thích món quà này, vô cùng thích.

Câu nói nhẹ nhàng của hoàng đế làm tất cả thoáng sững sờ.

Vị hoàng đế băng lãnh như đá, lại có thể ôn nhu đến nhường này, dịu

dàng đến nhường này. Ánh mắt đó không dễ có người trên thế gian này
được Lê đế trao cho.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.