NGÀY HOA LƯ NGƯỢC GIÓ - Trang 334

Cô cảm thấy mình hạnh phúc đến phát điên. Chàng trai này trong cơn mê

loạn vẫn sợ làm cô đau. Y cúi xuống hôn lên mắt cô.

Hoài An ứa nước mắt cảm nhận cơn đau truyền đến từ dưới thân, đau đến

điên dại. Chí Trung thở dốc rồi hôn lên giọt nước mắt đang chảy xuống kia,
rồi lại hôn lên môi cô đang cắn chặt vì đau đớn.

-Chí Trung...

Y vuốt tóc cô vỗ về, hơi thở nam tính phả trên gương mặt cô nóng hổi.

-Ta xin lỗi...

Cô cảm nhận được chất lỏng nóng ấm chảy ra giữa hai chân, thấm xuống

đệm bông ấm áp. Từ đây, cô biết mình không chỉ yêu Chí Trung nữa, mà sẽ
là cả đời ở bên y, không rời xa nữa.

Đêm tân hôn này cô đã nợ y cách đây bốn năm, nay mới có thể toàn tâm

toàn ý ở bên nhau, trọn vẹn thuộc về nhau.

Hoài An mở mắt, ánh nắng mặt trời hắt vào rọi sáng cả căn phòng. Cô

nhìn xuống mình, đã có một lớp áo lụa bao lấy cơ thể cô. Từ phía xa, một
bóng người đi lại, mặc long cổn vàng chói. Cô phì cười.

Còn ai có thể mặc long cổ vàng chói ở cái cung điện này chứ?

Nhưng gương mặt người đó bắt đầu làm cô hoảng hốt.

Người mặc long cổn không phải là Chí Trung, mà là Công Uẩn.

-Chí Trung!

Cô mở bừng mắt, đã bắt gặp một bờ ngực rắn rỏi ngay phía trước, cô

ngước mắt nhìn lên, đã thấy Chí Trung hiền lành mỉm cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.