không giết chúng, chúng sẽ không dừng lại. Hoài An nghiến răng nhìn bọn
chúng dẫu bị thương vẫn lăm lăm mũi giáo về phía cô.
Một tên gầm lên rồi lao đến, Hoài An nghiêng người né đường gươm, cô
đâm chuôi gươm xuống gáy, làm hắn lăn ra bất tỉnh. Bọn còn lại điên
cuồng giận dữ, đồng loạt xông về cô. Hoài An ngấu nghiến cảm nhận sức
nặng trên thanh gươm. Cô dẫu là người của đội đặc nhiệm, chúng vẫn là
nam nhân, vẫn là quan binh thời phong kiến!
Bất chợt, một tiếng gươm sắc lạnh chém ngang không gian. Hoài An cảm
nhận được sức nặng mất dần đi. Cô hoảng hồn nhìn một tên vừa xoay
người ra sau chống trả, đã nhận ngay một đường gươm chém dọc người,
máu bắn ra đầy gương mặt tuấn tú kia, ánh mắt sắc như dao, cơ hồ có thể
giết mọi thứ.
Tên quan binh cuối cùng cũng đổ rạp xuống. Hoài An kiên cường đối
diện ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương kia.
Nam nhân kia tra gươm vào vỏ, mắt vẫn không rời khỏi cô. Hoài An bất
ngờ đưa mắt xuống cánh tay y, đã thấy máu tuôn như suối.
-Tay anh bị thương kìa.
Cô toan đi tới, lại vấp ngay rễ cây to, ngã nhào.
Hoài An trừng mắt nhìn cánh tay to lớn chắc khỏe vòng quanh đỡ lấy cả
thân hình cô. Ánh mắt lạnh lẽo kia, vẫn chưa thôi phủ lên cô. Đôi môi y
đẹp như con gái vậy, quyến rũ vô cùng. Đây chắc chắn là mỹ nam, là mỹ
nam của Đại Cồ Việt rồi...
Bất chợt, y hừ lạnh rồi ném cô khỏi cánh tay mình.
Hoài An mất thế, cô ngã nhào xuống đất, hai bàn tay cô bật máu. Cô
ngấu nghiến nhìn tấm lưng kia đang dời đi.