Tôi hiểu tình huống này khiến cô lo lắng và không biết phải nghĩ sao. Nó cũng khiến tôi lo sợ,
nhưng chúng ta thực sự cần bàn bạc để cùng giải quyết.
Mong hồi âm của cô.
Matt
***
Matthew nhấp chuột để gửi bức mail thứ hai tới Emma. Anh bồn chồn
đợi một phút dài dằng dặc, hy vọng cô gái sẽ hồi âm ngay tức khắc.
Gặp Daniel Lovenstein xong, anh ta đã lái chiếc Camaro quay về Boston,
nhưng chỉ vài ki lô mét sau, anh dừng lại trước một tiệm ăn nhanh nằm ven
bờ sông Charles. Brand New Day vốn là một toa ăn cũ mạ crôm, chốn
thường xuyên lui tới của cả những người đi dạo lẫn đám sinh viên Harvard
sau giờ thực hành bơi xuồng. Yên vị trên một trong những băng ghế bọc vải
giả da, Matthew lấy máy tính xách tay ra để kết nối mạng.
Cả đời anh chưa bao giờ cảm thấy rối bời đến thế, chưa bao giờ cảm thấy
những niềm xác tín của mình bị lung lay đến thế. Những bằng chứng dồn
tích lại: ngày tháng ghi trên những bức email, đoạn băng do Vittorio cung
cấp, lời chứng của anh trai Emma tiết lộ về cái chết của em gái… Mọi thứ
đều vun vào khuyến khích anh tin vào điều không thể tin nổi: nhờ chiếc
laptop này, anh có thể liên lạc với một cô gái, lúc này đã qua đời, nhưng
một năm trước khi còn đang sống vẫn nhận được những bức mail anh viết
trong hiện tại.
Làm sao chuyện đó có thể xảy ra? Anh không tự lý giải nổi, nhưng ngay
lúc này anh đã có thể rút ra vài quy tắc. Anh lấy chiếc bút và cuốn sổ tay
luôn mang theo trong túi ra rồi tốc ký vài nhận xét để tư duy thêm phần
sáng tỏ.