NGÀY MAI - Trang 24

bảo các giờ giảng, tham gia các cuộc họp định hướng với đồng nghiệp, dĩ
nhiên là ít hào hứng hơn trước nhưng vẫn trụ vững.

Như thế không phải là anh tự vực dậy mà đúng hơn là anh dần dần chấp

nhận tình trạng của bản thân, bằng cách dùng chính một vài khái niệm trong
bài giảng của mình. Thấm nhuần thuyết định mệnh khắc kỷ và vô thường
của đạo phật, từ đây anh nhìn nhận cuộc sống như nó vẫn có: điều gì đó rất
mực mong manh và bất định, một tiến trình thường xuyên biến động.
Không có gì bất biến, hạnh phúc lại càng không. Hạnh phúc vốn mong
manh như thủy tinh, có lẽ chỉ kéo dài một khoảnh khắc, ta không nên coi nó
như một thành quả.

Anh dần lấy lại niềm ham sống qua những điều nhỏ nhặt: một cuộc dạo

chơi dưới nắng cùng Emily, một trận bóng đá cùng các sinh viên, một câu
đùa đặc biệt duyên dáng của April. Những tín hiệu an ủi đã khuyến khích
anh giữ khoảng cách với nỗi đau và xây dựng một con đê ngăn chặn nỗi
buồn.

Nhưng khoảng tạm lắng này rất mong manh. Nỗi đau luôn rình rập, sẵn

sàng thộp lấy họng anh. Chỉ cần một việc không đâu cũng đủ để nó bất ngờ
túm được anh, phát cuồng và đánh thức những ký ức tàn khốc: một người
phụ nữ gặp trên phố phảng phất mùi nước hoa giống Kate hoặc thậm chí là
mặc áo khoác ngoài giống cô, một ca khúc nghe trên đài nhắc nhớ những
ngày tháng hạnh phúc, một bức ảnh kẹp trong sách nay tìm lại được...

Những ngày gần đây thực khó nhọc, báo hiệu một cơn tái phát. Gần đến

ngày giỗ Kate, những đồ trang trí và bầu không khí sôi động gắn với công
việc chuẩn bị cho các dịp lễ cuối năm, mọi thứ đều nhắc anh nhớ đến vợ.

Từ một tuần nay, đêm nào anh cũng giật mình tỉnh giấc, tim đập thình

thịch, mồ hôi đầm đìa, lần nào cũng bị cùng một ký ức đó ám ảnh: cảnh
tượng giống như cơn ác mộng về những giây phút cuối đời của vợ anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.