Matthew đã có mặt khi Kate được đưa tới bệnh viện nơi các đồng nghiệp
của cô - cô vốn là bác sĩ - không thể giúp cô hồi sinh. Anh đã chứng kiến
cái chết tàn nhẫn cướp đi của anh người phụ nữ anh yêu dấu. Họ mới chỉ có
được bốn năm hạnh phúc viên mãn. Bốn năm thấu hiểu nhau sâu sắc quãng
thời gian chỉ vừa đủ để đặt cột mốc cho một câu chuyện mà họ sẽ không
được trải nghiệm. Anh dám chắc một cuộc gặp gỡ như thế chỉ đến duy nhất
một lần. Và anh không thể chịu nổi ý nghĩ đó.
Mắt ngân ngấn nước, Matthew nhận ra anh đang xoay chiếc nhẫn cưới
mình vẫn đeo ở ngón áp út. Ngay lúc này, anh đang vã mồ hôi còn tim anh
nện thình thịch trong lồng ngực. Anh hạ cửa kính chiếc Camaro xuống, tìm
một vỉ thuốc chống trầm cảm trong túi quần jean rồi đặt viên thuốc bên
dưới lưỡi. Viên thuốc tan dần, mang lại cho anh một trợ lực hóa học làm dịu
đi nỗi bồn chồn của anh sau khoảng vài phút. Anh nhắm mắt, day day mí
rồi hít thở sâu. Để hoàn toàn bình tĩnh lại, anh cần hút thuốc. Anh ra khỏi
xe, chốt cửa lại rồi tản bộ vài bước trên vỉa hè trước khi châm một điếu
thuốc lá rồi rít một hơi dài.
Vị đắng của chất nicotin phủ lên họng anh. Tim anh đập đều đặn trở lại
và anh đã cảm thấy dễ chịu hơn. Anh thưởng thức điếu thuốc với hai mắt
nhắm nghiền, mặt ngước lên đón cơn gió nhẹ cuối thu. Thời tiết ôn hòa.
Anh nắng chiếu xuyên qua những tán cành. Không khí êm dịu gần như đáng
ngờ. Anh đứng bất động như thế vài phút trước khi mở mắt. Ở đầu phố, một
đám đông đã tụ lại trước một ngôi nhà. Anh tò mò tiến lại gần ngôi nhà
đồng quê điển hình cho phong cách New England: một cơ ngơi rộng rãi
trang trí rườm rà bằng gỗ lát, tô điểm bằng phần mái kiểu giáo đường với
quá nhiều cửa sổ. Trên bãi cỏ trước nhà, người ta đang tổ chức một dạng
chợ trời. Một kiểu “tổng thanh lý dọn nhà” đặc thù của xứ sở này nơi người
dân chuyển chỗ ở trung bình hơn mười lăm lần trong đời.
Matthew hòa mình vào đám đông hiếu kỳ đang săm soi bãi cỏ rộng
khoảng một trăm thước vuông. Dẫn dắt cuộc bán chác là một người đàn ông