NGÀY MAI - Trang 326

Bà ấy để cửa mở. Qua khe cửa, tôi nhìn thấy một phòng khách tiện nghi,

một cây thông Giáng sinh. Tôi nghe thấy tiếng nhạc, tiếng trẻ con reo hò
vui vẻ. Tôi ngửi thấy mùi thơm của một món ăn ngon đang hầm trên bếp.

Trong khoảng gần một phút, tôi nhìn chăm chú vào mắt bà ấy. Cho tới

khoảnh khắc cuối, tôi cứ ngỡ bà ấy nhận ra tôi. Cứ ngỡ bà ấy phát hiện ra
nét giống trong các đường nét hoặc giọng nói của tôi.

Nhưng chẳng có gì. Bà ấy đang đứng trước một kẻ xa lạ. Một kẻ quấy

rối.

- Được, giờ thì đủ rồi đấy, Michele Berkovic cáu kỉnh. Cậu không nên tới

đây đứng như trời trồng với cái vẻ ngờ nghệch đó. Cậu đi đi, hoặc tôi bảo
chồng tôi gọi cảnh sát đấy.

Tôi lắc đầu. Tôi lưỡng lự rồi bảo bà ấy:

- Con là con trai của mẹ đây mà.

Thoạt tiên, nét mặt bà ấy ngây ra, rồi sắc mặt bà ấy tái nhợt.

- Cậu bịa đặt chuyện gì thế? Bà ấy thốt lên hãi hùng.

Bà ấy đóng cửa nhà lại, rồi bước vài bước để giục tôi theo bà ấy ra vườn.

- Nghe này, tôi không biết ai đã kể cho cậu nghe những chuyện tầm phào

ấy, nhưng không phải vậy đâu.

Tôi lục trong túi rồi chìa cho bà ấy những tài liệu tôi khó khăn lắm mới

thu thập được, trong đó có hồ sơ nhận con nuôi của hội Cứu trợ trẻ em có
ghi tên bà ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.