- Mẹ sẽ không quay về nữa hả ba? Emily hỏi trong lúc cài cúc pyjama.
- Không, mẹ sẽ không bao giờ quay về nữa, Matthew xác nhận rồi ôm
con gái vào lòng.
- Không phải thế, cô nhóc kêu lên giọng run rẩy.
- Đúng chứ con, là vậy đó. Đôi khi cuộc sống là như vậy, anh đáp cụt lủn
rồi nhấc bổng con bé đặt lên giường.
Căn phòng nhỏ ở tầng áp mái luôn ấm áp và thân thiện, và nó tránh
những tông màu sặc sỡ hoặc nhợt nhạt mà người ta thường thấy trong
phòng dành cho trẻ. Khi Matthew và Kate sửa lại ngôi nhà, họ đã tìm cách
khôi phục dấu ấn nguyên thủy cho mỗi căn phòng. Đố với căn phòng này,
họ đã phá bỏ một vách ngăn, cạo sạch và đánh xi sàn gỗ cũ để trả lại cho nó
vẻ hào nhoáng xưa kia, rồi vác về những món đồ gỗ cùng thời: giường gỗ
mộc, tủ com mốt sơn trắng, ghế bành bọc vải gai dầu, ngựa bập bênh, hòm
bằng đồng thau kết hợp da để đựng đồ chơi.
Matthew vuốt má Emily và nhìn con bé bằng ánh mắt mà anh hy vọng là
khiến con yên lòng.
- Con có muốn bố đọc cho con nghe một câu chuyện không, con yêu?
Con bé buồn bã lắc đầu, mắt nhìn xuống.
- Không ạ, con ổn mà.
Anh nhăn mặt. Từ vài tuần nay, anh cảm thấy con gái hết sức buồn nản,
như thể anh đã truyền cho con bé nỗi trầm cảm của riêng anh, và điều này
khiến anh thấy mình có lỗi. Trước mặt con bé, anh vẫn tìm cách che giấu