NGÀY NÀO ĐI HỌC CŨNG PHẢI BỰC - Trang 160

Thẩm Tịch quay đầu nhìn về phía cậu ấy với ánh mắt mẹ già thân ái:

"Sao nữa?"

Cố Khải nhìn cô qua vành mắt đỏ lựng: "Trình Hạ rất tốt, chị ấy không

phải người không có lương tâm!"

Cậu ấy nói xong rồi xoay người chạy đi mất.

Thẩm Tịch:???

Còn chưa đi xem bát tự mà tự nhiên miệng đã bị nhét đầy thức ăn chó

rồi.

Thẩm Tịch mỏi mệt trở lại phòng học, lúc trông thấy ánh mắt của Tiết

Diễm, cô lại thở dài thườn thượt: "Đột nhiên rất nhớ heo kia nhà tôi."

Tiết Diễm ngờ vực: "Heo gì cơ?"

Thẩm Tịch chỉ vào mình: "Heo đến an ủi cải trắng là tôi."

Heo lạc đường hơn 10 năm rồi, không biết khi nào mới tìm được cô.

Tiết Diễm cười khẽ: "Vậy cậu ta không phải là heo."

"Thế thì là cái gì?"

Tiết Diễm cố tình thừa nước đục thả câu: "Cậu tự nhìn kĩ lại mình thì

hiểu."

Thẩm Tịch còn tưởng thật nên đi mượn gương nhỏ để soi. Tới lúc đối

diện với mặt của mình rồi, cô vẫn không hiểu gì cả.

Cô khiêm tốn xin Tiết Diễm chỉ bảo với thái độ không ngại học hỏi

bạn bàn dưới: "Cậu nói thẳng cho tôi luôn đi, bạn trai tôi là cái gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.