NGÀY NÀO ĐI HỌC CŨNG PHẢI BỰC - Trang 18

Vì sợ mùi đồ ăn bay ra ảnh hưởng đến học sinh nên nhà trường cố ý

xây căng-tin ở đối diện tòa nhà dạy học, ngăn ở giữa là một cái sân vận
động và một khung đường hình tròn.

Mỗi lần chuông tan học vang lên, học sinh trong tòa nhà dạy học sẽ

chạy theo hai nửa đường tròn rồi tập kích căng-tin từ hai bên.

Cảnh này thật giống như đại quân giao chiến, mà chuông tan học chính

là kèn hiệu xuất phát và giữa trưa là lúc chiến đấu kịch liệt nhất.

Thần kinh vận động của Thẩm Tịch không tệ lắm, tiếc là vừa nghe

thấy tiếng chuông thì lại bị dây thần kinh buồn tiểu của Trình Hạ liên lụy, vì
thế cô thuộc vào đội quân cuối cùng.

Sau khi xếp ở hàng cuối, Thẩm Tịch bóp vai kẻ đầu sỏ y như động tác

kinh điển trong kịch Quỳnh Dao: "Nghỉ giữa tiết cậu đi vệ sinh rồi cơ mà,
sao chưa đến một tiếng cậu lại đi nữa! Cậu lại ăn gì, lại ăn gì hả!"

Mắt cô nhìn về phía hàng ngũ nhích từng tí một bên trên, sau đó chợt

thấy như sống không còn gì luyến tiếc: "Hết rồi, thế là sườn kho của tớ hết
rồi."

Thật ra món ăn ở căng-tin nhiều vô số kể, nhưng vẫn có những món

hấp dẫn người ta như sườn kho một tuần chỉ có một lần.

Thẩm Tịch là học sinh ngoại trú, nhà cách trường cũng không xa nên

cô hoàn toàn có thể về nhà giải quyết ba bữa cơm. Thế nhưng sườn kho ở
trường quá dụ dỗ, vì thế mỗi tuần một lần cô sẽ cùng liều mạng tham gia
vào "đội quân ăn cơm" rồi xếp hàng mua cơm.

Cái này gọi là chấp niệm của người ham ăn.

Thế nhưng dù chấp niệm ham ăn có vượt qua được núi cao biển rộng

thì cũng không băng qua được căng-tin đông nghịt người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.