NGÀY NÀO ĐI HỌC CŨNG PHẢI BỰC - Trang 196

như thế, có cắn cũng không thành lỗ to được."

Tiết Diễm bị vẻ mặt này của cô chọc cười, cậu bất đắc dĩ cam đoan:

"Yên tâm, tôi sẽ không để nó cắn cậu."

"Cậu đừng độc miệng chết tôi là được!" Thẩm Tịch bất mãn kháng

nghị lại.

Tiết Diễm càng vui hơn: "Học dùng từ khá đấy."

Cậu dừng một chút rồi lại hỏi: "Thế tôi sang phòng cậu, hay cậu sang

phòng tôi?"

Tiết Diễm hỏi xong thì lại thấy lời này hơi không đàng hoàng nên vẻ

mặt cũng dần mất tự nhiên.

Thế nhưng tất cả lực chú ý của Thẩm Tịch đều tập trung trên người

mèo con. Cô không để ý tới biểu cảm tế nhị của cậu mà chỉ xua tay: "Sang
phòng cậu đi, nếu không đêm nay tôi không ngủ được mất."

"..."

Vẻ mặt của Tiết Diễm càng "vi diệu" hơn.

Tiết Diễm ngồi trên giường, bên cạnh là chú mèo con kia.

Lông toàn thân của mèo con là màu trắng sữa, chỉ có nhúm lông ở tai

là pha thêm màu mực tía. Đôi mắt to của nó giống như nước biển xanh thẳm
vậy, còn phần mũi hình tam giác và miệng nhỏ trắng nõn lại đáng yêu vô
cùng.

Nó ngẩng đầu lên như cảm ứng được, sau đó còn nghiêng đầu nhìn về

phía Thẩm Tịch đứng xa xa cạnh giường: "Meo~"

Thẩm Tịch nghiêm túc nhìn nó đăm đăm: "Gâu!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.